Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Diệp, Diệp Lâm đi ra ngoài.
Có điều, anh vừa đi không được bao xa là đã bị một người đàn ông mặc áo blouse gọi lại: “Xin hỏi anh chính là Diệp thần y hả?”
“Ừ. Còn anh là?” Diệp Lâm nhìn anh ta, rất xa lạ, chưa từng gặp mặt.
“Tôi là bác sĩ ở bệnh viện trung ương” Anh ta giới thiệu một cách đơn giản: “Không biết Diệp thần y có rảnh hay không, giám đốc Khang chúng tôi muốn gặp anh một lần.”
Dứt lời, anh bác sĩ chỉ về phía cửa kính sát đất ven đường bên kia, một người đàn ông trung niên kiểu tóc vuốt ngược, đang ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái.
'Thấy Diệp Lâm nhìn về phía mình, ông ta gật đầu một cái, ý bảo anh đi vào. bên trong nói chuyện.
“Bệnh viện trung ương?”
Diệp Lâm chưa từng có qua lại với người của bệnh viện trung ương. Nhưng anh cũng biết bọn họ đều là bác sĩ ăn cơm nhà nước.
Bọn họ tìm đến mình rồi, vậy mình cũng đi xem bọn họ muốn nói cái gì. Vậy nên Diệp Lâm quay người đi vào trong tiệm trà kia. “Diệp thần y, nghe tiếng đã lâu, mời ngồi!”
Giám đốc bệnh viện trung ương Khang Thành Đan thấy Diệp Lâm đi vào thì khách sáo chào hỏi, dù vậy cũng không chịu đứng dậy chào hỏi.
Diệp Lâm không để ý mấy loại nghỉ lễ xã giao kia, nên cứ ngồi xuống ghế. “Không biết giám đốc Khang tìm tôi làm gì?”
Khang Thành Đan cười nói: “Diệp thần y đúng là người sảng khoái. Vậy được rồi, tôi cũng không nói vòng vo nữa, mà nói thẳng vào chuyện chính luôn.”
Dứt lời, Khang Thành Đan ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Viên thuốc có thể chữa mọi chứng bệnh mà bộ tài chính đưa đến chỗ chúng tôi trước đây là do cậu luyện chế hả?”
“Đúng vậy.” Diệp Lâm không giấu giếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Nghe vậy, đôi mắt Khang Thành Đan lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi: “Luyện chế thế nào? Có đơn thuốc không?”
Diệp Lâm cười nói: “Nếu là thuốc thì tất nhiên phải có đơn thuốc rồi. Chứ chẳng lẽ tôi có thể luyện bừa là luyện ra hả?”
Nghe vậy, Khang Thành Đan cũng cười cười, rồi chớp mắt nói: “Vậy thì Diệp thần y, tôi cũng không giấu nữa, bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua đơn thuốc của cậu, cậu ra giá đi.”
Lúc nghe Khang Thành Đan hỏi về chuyện đan dược, Diệp Lâm liền mơ hồ đoán được mục đích của ông ta. Diệp Lâm lắc đầu nói: “Không bán!”
“Ø?” Khang Thành Đan không ngờ Diệp Lâm lại từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ông ta vội vàng nói thêm: “Chúng ta có thể bàn thêm về giá. Bọn tôi là bệnh viện trung ương, bao nhiêu tiền cũng mua nổi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!