Cái gì?
Đại lão Tọa Sơn Điêu cũng đã tới rồi sao?
Nghe lời nói của Diệp Lâm, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ nhìn xung quanh, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Tọa Sơn Điêu.
“Rốt cuộc thì tam gia có tới hay không?”
Lúc này, Trương Văn Viễn hoàn toàn luống cuống.
Thấy Lôi Kim Cương trong ba đại kim cương cũng thua trận, và tên họ Diệp kia đã đến mức là chỉ thắng không thua, ông ta không biết nên làm gì nữa.
Theo ông ta, có lẽ chỉ có Tọa Sơn Điêu tự mình đến mới có thể đánh thắng thằng nhãi kia.
“Long Vương... lợi hại quá đi!”
Hoàng Tiềm chấn động đến mức cả buổi không nói nên lời.
Xem ra là mình coi nhẹ tân Long Vương rồi.
Đều là long quyền, nhưng khi dùng trong tay Long Vương, lại có loại khí thế vượt qua tất cả.
“Sư phụ! Mạnh quá đi! Tôi biết ngay là anh sẽ không thua mà!”
Hoa Quốc: ""...."
Đống thở nhẹ ra, đồng thời kích động mà thầm nghĩ: Có lẽ Tọa Sơn Điêu mạnh nhất Phụng Thiên cũng không phải là đối thủ của sư phụ mình? “Diệp tiên sinh giỏi quá đi! Ha ha... Diệp tiên sinh, tôi biết là cậu sẽ thắng mà!” Lúc này, Hoàng Tam Gia mặt dày mày dạn mà đi tới bên cạnh Diệp Lâm, cười nịnh nọt nói: “Tôi vốn định đi nhà họ Trương nằm vùng thêm lần nữa, để chia sẻ bớt với Diệp tiên sinh. Nhưng thấy Diệp tiên sinh bày ra thực lực hơn người, đánh thắng vài người liên tiếp, tôi liền cảm thấy không cần phải đi nằm vùng!”
“Khụ khụ... hai tên kim cương ở đối diện nghe đây, không muốn chết thì mau bỏ vũ khí đầu hàng, quỳ xuống đất xin tha!”
Hoàng Tam Gia lại cáo mượn oai hùm, nói với Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương bằng giọng điệu khiêu khích.
Giờ phút này, Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương đã mất đi vẻ bình tĩnh, mặt mày dần trở nên xanh mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!