Tọa Sơn Điêu nhìn về phía Diệp Lâm. Đối phương vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích một chút nào.
Có điều, đầu của đối phương vẫn không rơi
xuống.
“Chẳng lẽ một chiêu của mình… thất bại?”
Tọa Sơn Điêu cảm thấy không thích hợp… rất không thích hợp!
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì thấy Diệp Lâm ngay trước mắt, dường như trở nên không chân thật, dần dần mơ hồ, sắp biến mất rồi.
“Đây… đây là tàn ảnh?”
Tọa Sơn Điêu cảm thấy chấn động.
Thảo nào một chiêu vừa rồi của mình, rõ ràng là đánh trúng đối thủ, kết quả là như không đánh trúng vậy.
Hóa ra một đòn chí mạng của mình chỉ đánh trúng một tàn ảnh của đối phương.
“Hít!”
Tọa Sơn Điêu chợt thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít hà một hơi.
Khi tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn trở nên mơ hồ, Tọa Sơn Điêu cảm thấy hoảng sợ.
Thằng nhãi này vậy mà lại hiện ra tàn ảnh ngay trước mặt mình?
Tốc độ mau cỡ nào mới làm được như vậy?
Điều khiến Tọa Sơn Điêu cảm thấy khủng bố hơn là hiện giờ anh ta không thể tìm ra được vị trí
chính xác của Diệp Lâm.
Tọa Sơn Điêu thầm cầu nguyện Diệp Lâm biết khó mà lui, lợi dụng thân pháp cao siêu đế chạy trốn.
Nếu không thì hôm nay chắc là mình phải gặp được kẻ địch mạnh nhất trong đời rồi.
Đúng lúc này, Tọa Sơn Điêu cảm thấy sau lưng gió to gào thét, thổi mạnh vù vù.
Lúc này, tàn ảnh của Diệp Lâm hoàn toàn biến mất.
Theo sau là tiếng hô lên hết đợt này đến đợt khác. Không thấy? Sao lại không thấy nữa rồi?
Trong cơn nguy hiếm trùng trùng, Diệp Lâm đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau Tọa Sơn Điêu .
“Mau xem kìa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!