“Ha ha, tôi và Diệp tiên sinh quen thuộc nhất, lần này người trở thành thủ lĩnh năm tộc sẽ là tôi!” Hoàng Tam Gia tràn đầy tin tưởng.
Hoàng Tam Gia xem như là một người khá lớn tuổi trong năm tộc, thực lực không bình thường, có khả năng nhậm chức.
Một vị trưởng lão của nhà họ Hồ lại không đồng ý.
“Bàn về tuổi tác, lý lịch, thực lực… ông có chỗ nào so được với tôi?”
Ông ta là lão thái gia nhà họ Hồ. Khi Hồ gia chủ Hồ Đại Tiên bị giết, lão thái gia lại rời núi cầm quyền, lòng mang chí lớn ở năm tộc.
“Hồ thái gia, ông nói về tuổi tác và lý lịch, tôi không cãi với ông. Nhưng ông nói về thực lực hả… ha ha…” Hoàng Đại Tiên cười ha ha: “Tôi có một chút không phục!”
“Ông nói xem tầm tuổi ông rồi còn không chịu ở nhà dưỡng lão, chạy ra đây tranh cái gì cơ chứ?”
“Sau này năm tộc sẽ giao cho tôi, ông cứ yên tâm đi!”
Hồ lão thái gia hừ lạnh một tiếng: “Chính là vì giao cho loại người thất thường hay thay đổi như ông, tôi mới không yên tâm được, cần phải rời núi trông coi đại cục.”
“Nói nhiều với loại người như ông là vô ích. Đợi lát nữa Diệp tiên sinh tới đây, Diệp tiên sinh sẽ có quyết định.”
Thấy hai nhà Hồ và Hoàng đối chọi gay gắt, dẫn đầu khai chiến, Liễu Như Yên ngồi ở một bên không nhịn được thở dài.
Cô nghĩ đến những lời mà Diệp Lâm nói với cô vào tối hôm qua, thầm nghĩ: Không biết lát nữa
nghe thấy Diệp tiên sinh tuyên bố như vậy thì hai người kia sẽ có phản ứng gì?
Chắc là bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ cuối cùng năm tộc lại rơi vào tay mình!
Lúc cả đám đang bàn tán, Diệp Lâm cất bước đi vào.
“Đế các vị đợi lâu rồi.” Diệp Lâm ngồi ở ghế giữa.
Người trong năm tộc sôi nổi đứng dậy hành lễ chào hỏi Diệp Lâm.
“Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây là vì hợp nhất năm tộc thành một nhà.”
“Từ xưa đến nay, đoàn kết thì thịnh vượng, chia rẽ thì suy tàn. Năm tộc mỗi tộc một vẻ, nhưng lại không thể tự mình đứng vững. Nếu có thế hợp nhất với nhau, giảm bớt nội đấu, thì sẽ trở thành một thế lực mạnh của Phụng Thiên.”
Diệp Lâm nói thẳng vào vấn đề.
“Diệp tiên sinh nói rất đúng!” Hoàng Tam Gia vội vàng giơ tay tỏ vẻ đồng ý, còn chủ động phụ họa: “Lời nói của Diệp tiên sinh rất hợp ý của tôi. Tôi đã có ý tưởng này lâu rồi.”
“Chỉ là Trương Văn Viễn không có chí lớn, ếch ngồi đáy giếng, sợ năm tộc chúng tôi hợp nhất thì khó mà khống chế, nên cứ phân chúng tôi ra.”
“May mắn là hôm nay gặp được một vị minh chủ như Diệp tiên sinh, rốt cuộc đưa ra ý tưởng hợp nhất năm tộc, đúng là hùng tài vĩ lược!”
“Nhà họ Hoàng chúng tòi là nhà đồng ý đầu tiên!”
Thấy Hoàng Tam Gia ra sức biểu hiện như thế, bốn tộc còn lại vừa tức giận vừa buồn cười.
Nếu nói thì chắc chắn là không nói lại ông ta ròi.
Chỉ mong cái vị mang danh minh chủ là Diệp Lâm đừng dề tin tưởng dễ bị lừa.
“Khụ khụ!” Lúc này, Hồ thái gia cũng đứng dậy nói: “Diệp tiên sinh nói đúng lắm! Nhà họ Hồ chúng tôi cũng đồng ý!”
“Chỉ là một bầu trời không thế có hai mặt trời, một nhà không thế có hai chủ. Năm tộc hợp nhất là không thể tự làm theo ý mình, cần phải tuyến ra một vị gia chủ đức cao vọng trọng mới được.”
“Không biết là Diệp tiên sinh tự mình ngồi vị trí đứng đầu năm tộc hay là lựa chọn một người bên trong đám người chúng tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!