Đối với Diệp Lâm mà nói, cầm kỳ thư họa chỉ là một chút tài mọn.
Có vậy thòi mà còn không so lại, thậm chí đến cuối cùng còn tức giận đến mức hộc máu, thì có tư cách gì kết bạn ngang hàng với Diệp Lâm?
Diệp Lâm dùng sở trường của đổi phương đi thắng đối phương, có thể nói là giết người tru tâm, giống như là đập nát danh tiếng dòng dõi trí thức của nhà họ Nghiêm, khiến cả nhà họ Nghiêm dù có muốn nối giận cũng không thế nối giận.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì cảm thán liên tục.
Có ai ngờ được cậu Nghiêm khí phách hăng hái lúc mới đến lại trở nên chật vật biết bao nhiêu vào ngay lúc này đâu?
Tất cả đều là do tên vũ phu mà anh ta coi thường ban tặng!
Rồi có ai ngờ được cao thủ tuổi trẻ giết chết Tọa Sơn Điêu và kết nghĩa anh em với chiến thần Thanh Châu là Diệp Lâm, lại tinh thông đủ hết cầm kỳ thư họa cơ chứ?
Đúng là văn võ song toàn, khiến người ta phải kính phục!
“Mang Bất Khí về nhà đi!”
Lúc này, Nghiêm Kỳ Học tự mình ra mặt sắp
xếp mọi người mang cháu trai về nhà rời đi mời bác sĩ chữa trị.
Sau đó, ông ta thế mà lại khom người với Diệp Lâm, tỏ vẻ xin lỗi về sự vò lễ vừa rồi của cháu trai mình.
“Không hổ là thanh niên tuấn kiệt có thể kết nghĩa anh em với chiến thần Thanh Châu! Vừa rồi là nhà họ Nghiêm chúng tôi thất lễ, đắc tội nhiều rồi, thật xỉn lỗi!”
Nghiêm Kỳ Học dù sao cũng là đại nho đương thời, cả người tràn đầy hàm dưỡng.
Ông ta không hề vì sự thất bại của cháu trai mình mà giận chó đánh mèo đối phương, thậm chí còn chân thành xin lỗi đối phương thay cho cháu trai mình.
Thấy vậy, Diệp Lâm vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: “ông Nghiêm đừng nói vậy!”
“Là do tôi vừa rồi so tài rất nghiêm túc, lại không đoán được rằng anh Nghiêm không chịu nghĩ thoáng, thế mà lại tức giận tới mức hộc máu!”
“Có điều ông yên tâm, anh ta không sao cả, trở về nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại rồi.”
Nghiêm Kỳ Học cười cười: “Nhắc tới chuyện này, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa đấy!”
“Hả? Cảm ơn tôi?” Diệp Lâm ngáy người,
không hiểu ra sao.
Mình so tài thắng cháu trai ông ta, khiến cháu trai ông ta tức giận đến mức hộc máu.
Ông ta không chỉ có không trách mình, ngược lại còn muốn cảm ơn mình?
Nghiêm Kỳ Học tiếp tục cười nói: “Trong cùng thế hệ, cháu trai tôi xem như là có thiên phú trời sinh, tài học hơn người, từ trước đến nay đều rất kiêu ngạo.”
“Tuy rằng tôi thường khuyên nó đừng tự mãn, người giỏi hơn người, nhưng mà bao nhiêu năm trôi qua rồi, nó chưa từng gặp một đối thủ nào giống như cậu đế gõ tỉnh nó.”
“Hôm nay nó nhận một cú sốc cũng không phải là chuyện xấu. Có lẽ nó sẽ mê man một thời gian, nhưng mà khi nó vực dậy lần nữa, nó sẽ biết đi học hỏi nhiều hơn, không còn dám khinh thường người trong thiên hạ nữa.”
“ít nhất là còn có đối thủ cùng tuổi là cậu ở đây, nó sẽ không dám thả lỏng và tự mãn một giây phút nào.”
Nếu không trải qua suy sụp thì sao có thế trưởng thành?
Vậy nên lúc hai người so tài, Nghiêm Kỳ Học đế mặc cho sự việc phát triển, không nhúng tay vào, cho dù cháu trai có hộc máu thì cũng chỉ coi
là cái giá của sự trưởng thành, thậm chí còn muốn cảm ơn Diệp Lâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!