"Làm... Làm sao có thể?”
Tất cả các trưởng lão cấp cao ở Hoa Sơn đều bị sốc.
Không ai nghĩ rằng đệ tử của chưởng giáo lại bị hạ gục như vậy.
Đặc biệt là chưởng giáo Hoa Sơn, ông ta tức giận đến mức thở phì phò, trừng mắt nhìn.
Dưới con mắt của mọi người, đệ tử thân cận của ông ta đã hoàn toàn bị đánh bại?
Nếu tin tức về trận chiến này lan truyền, thì mọi người sẽ cho rằng ông ta là một người thầy vô dụng và kiếm thuật của Hoa Sơn cũng chỉ là cái danh hão.
Sự uy nghiêm của ông ta biết đặt vào đâu?
Danh tiếng của Hoa Sơn biết đặt vào đâu?
Điều khiến chưởng giáo Hoa Sơn sốc hơn nữa chính là kiếm thuật của Diệp Lâm
Đó là một kiếm thuật hiếm có mà ông ta chưa từng thấy trước đây.
Phi thường và đáng kinh ngạc!
Có vẻ như đó không phải là thứ mà người phàm có thể làm ra.
Đòn kiếm vừa rồi giống như của một vị tiên, uy lực khôn lường!
Đừng nói rằng Liêu Trác Xuyên, người chưa chính thức xuất môn có thể chống đỡ được, cho dù là ông ta cũng sẽ phải chật vật, nhất thời không thể nghĩ ra cách để giải quyết.
"Tôi đã nói rồi mà..."
Tàng Kiếm thượng nhân bất lực lắc đầu.
Vừa rồi, ông ta đã có lòng tốt nhắc nhở sư đệ mình nhiều lần, rằng điều anh ta phải cân nhắc không phải là làm thế nào để đánh bại đối thủ mà là làm thế nào để không thua quá thê thảm.
Nhưng anh ta lại không chịu nghe, cuối cùng thua trong tích tắc.
Bây giờ, không chỉ anh ta xấu hổ mà tất cả mọi người ở Hoa Sơn cũng mất mặt.
Bên kia, trong khu vực các quan chức, mọi người cũng sửng sốt, hồi lâu không nói nên lời.
Đặc biệt là thứ trưởng Bộ Quốc phòng Thẩm Thường Thanh, ông ta trông vô cùng khó xử, dường như không thể rời khỏi sân đấu.
Lúc nãy, ông ta còn nói năng rất hùng hổ.
Kết quả là nhân tài được Bộ Quốc phòng bồi dưỡng đã bị đối thủ đánh bại chỉ trong một chiều.
Điều này thực sự đáng xấu hổ.
Nếu chuyện này lan truyền ra, những người không biết có thể cho rằng Bộ Quốc phòng đã bớt xén để rồi đào tạo ra một kẻ thua cuộc không có ích lợi gì.
Ngay cả uy tín của trung ương cũng theo đó mà bị tổn hại.
"Diệp Côn Luân này... Đúng là phi thường!"
Thẩm Thường Thanh vừa giận vừa bực mình, thầm nghĩ: “Cậu không thể giữ thể diện cho chúng tôi hay sao?”
Dù thế nào đi nữa, Liêu Trác Xuyên cũng đại diện cho Hoa Sơn và triều đình.
Vậy mà Diệp Lâm lại hạ gục anh ta trong vòng. một nốt nhạc.
Như vậy có hợp lý không?
Đúng là tuổi trẻ hiếu thẳng, không biết lễ nghĩa gì hết!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!