Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Còn không kịp phản ứng hoặc phát ra âm thanh. Chỉ thấy Diệp Lâm đưa tay ra.
- Phù!
Đột nhiên, mọi thứ xung quanh ngưng tụ lại, như thể vạn vật đều đông cứng lại
Còn long hồn đang lan rộng cũng bị ảnh hưởng bởi điều này và rơi vào trạng thái giằng co.
Nhất thủ "Tụ hồn" của Diệp Lâm là ngưng tụ linh hồn trôi dạt, khí hoá thông thường thành dạng rắn.
Lại nhìn long hồn, giống như có một thân thể rắn chắc, cũng không còn tuỳ ý phân tán, không thể bắt được.
"Ý!?"
Thấy vậy, trưởng giáo Hoa Sơn cùng những trưởng lão khác, cùng với Thiên Cơ Tử đều không khỏi kêu lên.
Không ngờ thuật pháp nhất thủ của Diệp Lâm lại thần bí như vậy, trong nháy mắt đã áp chế được long hồn.
Nếu như vừa rồi nói, mọi người ở Hoa Sơn cùng nhau hợp lực, giống như đánh cá dưới biến vậy.
Vậy thì bây giờ, nhất thủ của Diệp Lâm chẳng khác nào rút nước biển, để cá mắc cạn.
Nhất thủ rút củi khỏi lửa này thực sự rất tỉnh tế và đáng kinh ngạc.
"Đây không phải là Đồ Long Thuật chứ!?" Tàng Kiếm thượng nhân phát hiện, lúc này Diệp Lâm không còn sử dụng Đồ Long Thuật nữa.
Đây cũng là điều khó tránh, Đồ Long Thuật giết chết một con rồng còn sống, nhưng thứ đang đối mặt hiện tại lại là một linh hồn rồng đã chết.
“Truy hồn đoạt phách!"
Nhìn thấy long hồn giãy dụa muốn trốn thoát, Diệp Lâm đương nhiên sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội nào.
Nhất thủ "Truy hồn đoạt phách”, đã hoàn toàn nhốt nó tại chỗ.
Những gì Diệp Lâm đang sử dụng bây giờ là cách điều khiển quỷ do Thập nhị sư phụ, một thiên sư nuôi quỷ truyền lại cho.
"Gầm!!!"
Gió đen ầm ầm, xen lẫn tiếng gầm của rồng.
Nhưng lúc này tiếng gầm của rồng càng thê lương hơn.
Ngay sau đó, Diệp Lâm lấy chiếc sừng ra, hét lớn:
"Lâm!!!"
-Phù!
Một cơn gió ập đến, không khí đen kịt cuốn vào trong chiếc sừng.
Lúc này, Diệp Lâm liền dứt khoát nhét long hồn vào trong chiếc sừng, phong ẩn lại.
“Hehe... Cảm ơn chủ nhân đã cho tôi ăn!”
Chim Rakshasa ở bên trong, vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy long hồn được đưa vào,
Vừa rồi ta không nếm thử được xác rồng, nhưng bây giờ phải nếm thử long hồn.
"Mày không được phép nuốt nó!"
Diệp Lâm vội vàng ngăn cản: "Giúp tao coi chừng long hồn này, tao còn dùng đến nó!”
“Không được ăn sao?” Chim Rakshasa có chút thất vọng, "Vậy mỗi ngày tôi chỉ ăn một miếng cho thỏa mãn cơn thèm thôi!
Mà long hồn được thu vào trong đó lại phát ra
"Mày cứ việc hét đi, có hét rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu đâu..." Chim Rakshasa cười ngạo nghễ.
Sau đó, bên trong vang lên tiếng hai con thú đánh nhau.
Lúc này, Diệp Lâm dễ dàng nhét long hồn vào túi.
Lục Cảnh Sinh và Tăn Tịch Dao không khỏi vui mừng, vừa ngạc nhiên vừa khâm phục.
Dù sao, long hồn vừa rồi nhìn có vẻ rất khó đối phó, ngay cả những cao nhân đến từ Hoa Sơn cũng không thể thành công.
Kết quả cuối cùng, Diệp Lâm lại giải quyết rất nhanh chóng, gọn gẽ và nhẹ nhàng.
Hai người làm sao có thể không ngạc nhiên!?
Điều này không phải có nghĩa là Diệp Lâm có thể áp chế được trưởng giáo Hoa Sơn, cũng quá uy phong rồi!
"Chiến Thần uy vũ!" Lục Cảnh Sinh lớn tiếng tán dương.
"Anh Diệp thật lợi hại!" Ánh mắt Tân Tịch Dao lấp lánh như sao, trong nháy mắt hóa thân thành một tiểu fangirl, vô cùng sùng bái
Diệp Lâm cất chiếc sừng đi, thấy sự tình ở đây đã quyết xong, liền chuẩn bị rời đi.
Chúng ta đi thôi!" Diệp Lâm gọi hai người Lục Cảnh Sinh và Tân Tịch Dao.
"Ồ!" Hai người nhanh chóng đuổi theo.
Thấy ba người đang chuẩn bị rời đi.
Trưởng giáo Hoa Sơn đột nhiên tỉnh táo lại sau cú sốc vừa rồi, vội vàng ngăn cản.
"Đợi đã!"
Lúc này, bầu không khí vừa mới thoẩi mái đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Có gì chỉ giáo!? Diệp Lâm dừng lại, hơi quay đầu lại hỏi.
Chỉ nghe trưởng giáo Hoa Sơn tiếp tục nói: "Âm long này xuất hiện ở lãnh địa Hoa Sơn chúng tôi, theo lý nên là Hoa Sơn chúng tôi xử lý!"
"Vừa rồi là Viên Tôn của Hoa Sơn chúng tôi ra tay, mới giết chết Âm Long này.”
"Còn linh hồn âm long, chúng tôi vẫn chưa thu phục xong thì đã bị các hạ ra tay bắt được trước rồi.”
Nói đến đây, thái độ của trưởng giáo Hoa Sơn vẫn được coi là hoà khí, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Vẫn xin các hạ để lại linh hồn âm long, Hoa Sơn chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ tình hữu nghị này. "
"Hơn nữa người đến là khách. Nếu có hứng thú, có thể cùng tôi đến Hoa Sơn làm khách, thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà.”
Diệp Lâm nghe vậy, bình tĩnh mỉm cười: "Thứ nhất, âm long tự tôi có thể giết được; thứ hai, long hồn là tự tôi thu phục.
Cho nên xin lượng thứ không thể nghe theo!”
Nói xong, Diệp Long liền bước rời đi mà không quay đầu lại.
Thấy vậy, sắc mặt trưởng giáo Hoa Sơn trở nên cực kỳ âm trầm. Đến cả những trưởng lão ở bên cạnh cũng tỏ ra tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!