Ân Hồng Trang vừa mới mở miệng thì dòng sông bên cạnh đột nhiên bản ra một cột nước tưới tắt ngọn lửa trên đao, đao thuận thế trầm xuống, giống như là bị nhiễm tử khí.
Sau đó, từ hai bên sông đào bảo vệ thành, liên tục có xác chết trôi cả người xanh tím, mặt mày biến dạng bò ra.
"Má ơi! Có quỷ!" Hoa Quốc Đống sợ tới mức chạy trốn ra sau lưng Ân Hồng Trang.
Ân Hồng Trang không hề sợ hãi, vung bội đao rong tay lên, chém giết một đường, hiện trường hỗn loạn, máu thịt bay tứ tung.
Tuy rằng Ân Hồng Trang cực kì dũng mãnh, nhưng mà hai bên liên tục có quái vật qua lại, cơ bản là giết không xong.
Khoảng mười lăm phút sau, Ân Hồng Trang đã chém giết tới mức hổ khẩu tê dại, sức lực cạn kiệt.
Nhìn từ xa lại, ba người bọn họ bị bao vây kín mít.
“Xong rồi xong rồi.. làm sao bây giờ..." Sắc mặt Hoa Quốc Đống trắng bệch: “Nếu sư phụ có ở đây thì tốt rồi..."
“Các người hãy bỏ tôi lại rồi tìm cách chạy đi..”
Ông cụ không muốn trở thành gánh nặng, lên tiếng lần nữa.
Lúc này, Ân Hồng Trang vẫn còn giữ được bình tĩnh, cổ vũ hai người: "Kiên trì thêm chút nữa đi, đừng từ bỏ!"
"Phải tin tưởng triều đình, đội cứu viện sắp tới rồi!”
Rốt cuộc thì từ khi chuyện xảy ra cho đến bây giờ cũng đã sắp một tiếng rồi
Ân Hồng Trang không tin một đêm sáng như ban ngày thế này mà bên triều đình lại không có chút phản ứng nào.
“Đúng vậy, tôi đã báo với phủ Thuận Thiên rồi, cha tôi chắc chắn sẽ phái người đi giúp tôi.."
Hoa Quốc Đống lập tức bình tĩnh trở lại.
Ân Hồng Trang cố sức mà nắm bội đao trong tay, định chiến đấu đến khi thật sự không thể chiến đấu được nữa
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này...
Ầm!
Một con rồng lửa xỏ xuyên qua trước mắt ba người.
Ngay sau đó là một đòn sấm sét nổ vang.
Tất cả như những đóa hoa nở rộ xung quanh ba người, đẩy lùi hết đám quái vật bao vây xung quanh bọn họ.
“Viện quân tới rồi!” Ân Hồng Trang vui mừng.
Cuối con đường có một đám người đồ trằng đi tới. Nơi bọn họ đi qua, tất cả yêu tà đều bỏ chạy.
Bọn họ giống như ánh sáng đi trong thành thị, xua tan hết mọi tà ác và bóng tối
“Wao! Ngầu quá đi! Bộ nào vậy?”
Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, đồng thời có chút khó hiểu.
Anh ta thầm nghĩ trong Yến Kinh có một đội ngữ đặc biệt như vậy từ lúc nào thế? Chẳng lẽ là tổ chức dân gian?
“Hoa nha nội, Ân phó quan, khiến hai người sợ hãi rồi."
Lúc đám người tới gần, ông cụ cầm đầu chủ động chào hỏi bọn họ.
“Ông... ông là..” Hoa Quốc Đống nhìn kỹ ông cụ, ngạc nhiên hỏi: “Ông chính là giam chính Khâm Thiên Giám cơ mà? Sao ông... sao ông lại.."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!