“Hầy, nếu là Văn Trạng Nguyên thì tốt rồi.” Khổng Hữu Vi có chút tiếc nuối nói: “Là cháu trai của một vị từng là đại học sĩ Hàn Lâm, còn là tài tử nổi tiếng
Hầu gái nhắc nhở: "Không phải hai người họ”
"Vậy là ai?” Khổng Hữu Vi hỏi.
Hầu gái lắc đầu: "Người nhận được tú cầu ném trả tú cầu rồi bỏ đi rồi, không có để lại tên tuổi.”
Khổng Hữu Vi nói: “Chắc là tự hiểu lấy mình, biết không xứng với nhà họ Khổng ta. Đi hỏi thăm xem là ai rồi bồi thường, để đề phòng cậu ta đi nói lung tung.”
Rốt cuộc thì đây không phải là chuyện gì tốt, lại còn liên quan đến danh dự của cháu gái, phải chặn họng lại mới được.
“Ù, đi hỏi thăm xem là ai, sau này tôi chỉ muốn gả cho anh ấy” Khổng Mộng Kỳ nói thêm.
“Làm bậy!” Khổng Hữu Vi tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Ông cho cháu hai lựa chọn. Một là làm theo sắp xếp của ông, đi gặp sư đệ của ông, hai tên Văn Võ Trạng Nguyên kia có cộng lại với nhau cũng không bằng một ngón tay của sư đệ ông, chắc chắn là cháu sẽ vừa lòng”
“Hai là cháu chọn một trong hai người Văn Võ Trạng Nguyên.”
“Cháu không chọn cái nào hết. Cháu chỉ gả cho người lúc nãy nhận tú cầu!" Khổng Mộng Kỳ nói rồi nghênh ngang bỏ đi.
....
Bên kia, sau khi kết thúc hoạt động dạo phố một vòng thành phố, đám người Văn Võ Trạng Nguyên đi vào một nhà hàng nghỉ ngơi.
Nghiêm Bất Khí rảnh rỗi nên gọi điện thoại về gia tộc, chủ yếu là báo tin vui cho ông nội mình, kể lại cảnh tượng nổi bật vinh quang khi nãy của mình.
"À phải rồi, ông nội, ông biết lúc nãy cháu dạo phố rồi gặp ai không?"
Nghiêm Bất Khí quơ tay múa chân với điện thoại “Ha ha, chắc chắn là ông không đoán được đâu. Cháu gặp được Diệp Lâm đấy!”
“Ông đã từng nói là cháu không bằng anh ta, Nhưng mà bây giờ thì sao? Cháu cưỡi ngựa trên cao, là Trạng Nguyên đương triều. Còn anh ta là một người thường chen chúc trong đám người ngước lên nhìn cháu. Anh ta không thể nào so được với cháu nữa rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!