“Bớt nói nhảm, đi theo tôi!" Kim Lũ Y xách người đàn ông đi thẳng ra ngoài. Kim Lũ Y vốn đang nổi nóng, vậy mà ông ta còn
không vui rồi kén cá chọn canh nữa hả?
“Ông có quyền lựa chọn hả?” Kim Lũ Y tức giận nói: “Có điều ông yên tâm, hôm nạy tôi chắc chẩn sẽ điều tra ra vụ án nhà ông”
Nghe Kim Lũ Y nói vậy, người đàn ông càng thêm không yên tâm.
“Kim đại nhân, lấy đèn theo đi” Tư Đồ Nhật Thăng chợt nhớ đến đèn trường minh đã được Diệp sở trưởng thắp lửa, vừa lúc mượn ánh đèn từ đèn trường minh đi xem có yêu vật hay không.
Dứt lời, Tư Đồ Nhật Thăng xách theo hai đèn, chủ động hỏi Diệp Lâm: "Diệp sở trưởng, tôi cũng đi theo nữa nhé?"
“Ù” Diệp Lâm gật đầu, có người đi theo cũng được, để tránh Kim Lũ Y làm bậy gây ra chuyện lớn hơn nữa.
Sau khi xử lý xong chuyện báo án, Diệp Lâm và các đồng nghiệp làm quen với nhau.
Không có Kim Lũ Y làm phiền, công tác ban đầu thuận lợi hơn nhiều.
Buổi trưa, Diệp Lâm nhận được điện thoại của Hoa Quốc Đống.
“Sư phụ, lô đan dược đầu tiên bên Phụng Thiên đã được vận chuyển đến kho hàng Yến Kinh rồi”
“Anh từng nói muốn tìm một căn nhà để xử lý bước cuối cùng cho đan dược đúng không?"
“Tôi tìm được rồi”
Sau đó, Hoa Quốc Đống báo địa chỉ rồi nói muốn đi đón Diệp Lâm xem nhà.
Nếu không thành vấn đề thì hôm nay có thể chuyển hết đan dược qua nhà mới
“Tôi tự đi là được” Diệp Lâm nói: "Anh đi trước chờ tôi."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Lâm nói một tiếng với đám người Hầu Quán Quân rồi ra khỏi Sở Trấn yêu.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Nhật Thăng tự mình lái xe chở Kim Lũ Y đi hiện trường vụ án.
Trên đường đi, Tư Đồ Nhật Thăng khuyên nhủ: “Kim đại nhân, hôm nay cô bị sao vậy? Sao cô vừa thấy Diệp sở trưởng là trở nên mất bình tĩnh như thế? Cảm giác như là thay đổi thành người khác vậy. Trước đây cô không phải vậy mà?”
Lúc này, Kim Lũ Y cũng ăn bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn một chút khó chịu: “Ông Tư, ông không hiểu đâu, anh ta chính là kẻ thù giết mẹ tôi, sao tôi có thể bình tĩnh khi thấy anh ta được? Tôi chỉ muốn giết chết anh ta thôi”
“Tôi không thể trả thù cho mẹ tôi, không thể bỏ tủ anh ta cả đời, ngược lại còn thành cấp dưới của anh ta.."
Kim Lũ Y càng suy nghĩ càng tức giận.
Tư Đồ Nhật Thăng nghe vậy cũng có chút khó tin: “Tôi cảm thấy... chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi, Diệp sở trưởng không phải là loại người như vậy đâu."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!