Giữa trưa, Diệp Lâm đi vào cao ốc Long Môn.
Anh vừa vào đại sảnh liền thấy đám người Hắc Long đang xách một người đi tới trước mặt mình.
"Quỳ xuống đi! Mau bái kiến Long Vương đại nhân!"
Hắc Long đá lên cẳng chân anh ta, buộc anh ta phải quỳ xuống.
Diệp Lâm cúi đầu xuống nhìn, thấy một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, cho dù quỳ xuống đất cũng cao gần một người, mái tóc màu đỏ, có râu quai nón, cơ bắp cuồn cuộn, cực kì nổi bật.
“Anh là Xích Long hả?”
Không cần giới thiệu, chỉ căn nhìn khuôn mặt và màu tóc là Diệp Lâm có thể nhận ra được anh ta là ai.
“Đúng vậy!” Hắc Long nói: “Là Lam Long lợi hại, đi Lương Châu bắt anh ta vẽ cho Long Vương đại nhân xử lý!"
Diệp Lâm nhìn thoáng qua Xích Long, lạnh giọng hỏi: “Tôi phát Long Vương lệnh liên tiếp, vì sao anh không đến hả?"
Xích Long nói: "Tôi rửa tay gác kiếm, ra khỏi Long Môn rồi!"
“Mẹ nó!" Häc Long đá lên người Xích Long: “Lão Long Vương có ơn với chín người chúng ta, chúng ta sống là người của Long Môn, chết là hồn của Long Môn.”
"Đang yên đang lành ai cho phép anh rửa tay gác kiếm, rời khỏi Long Môn hả?"
Xích Long cười lạnh: "Anh cũng biết Long Vương. có ơn với chúng ta hả? Trong lòng tôi chỉ có một Long Vương là cha nuôi của chúng ta thôi! Long Môn hiện giờ đã không còn là Long Môn trước đây nữa rồi."
“Khốn kiếp!” Hắc Long tức giận đá liên tục, mắng: “Gàn bướng hồ đồ! Long Vương mới là truyền nhân của lão Long Vương, thấy anh ấy như là thấy cha nuôi!”
Bạch Long khuyên nhủ: “Tôi từng giống như anh vậy, trong lòng chỉ có lão Long Vương thôi. Nhưng mà sau khi thấy thực lực của Long Vương, tôi mới biết được cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy, cũng biết được vì sao lão Long Vương không lựa chọn một trong chín người chúng ta, mà lựa chọn một truyền nhân khác.”
“Cộng hết chín người chúng ta lại với nhau cũng không bãng một phần của Long Vương!"
Lam Long nói: “Chín người chúng ta từng có thực lực tương đương nhau. Nhưng mà bây giờ tôi có thể dễ dàng đánh thẳng anh, bắt anh về đây, tất cả là nhờ có Long Vương dạy dỗ."
“Nếu anh sớm quy thuận thì hiện giờ thực lực của anh đã cao hơn chúng tôi rồi.”
Tử Long nói: “Anh bướng bỉnh cái gì? Mau xin lỗi Long Vương đi! Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa sao?"
Nghe mọi người khuyên nhủ, Xích Long vẫn cố chấp nói: "Tôi biết anh ta rất lợi hại, nhưng nói đến cùng thì anh ta cũng không phải lão Long Vương!
“Đồ cứng đầu!' Hắc Long tức điên lên, muốn lên đá nữa, nhưng lại bị Diệp Lâm ngăn cản.
“Long Vương đại nhân..." Hắc Long sợ hãi khi thấy Diệp Lâm muốn tự mình ra tay.
Anh ta đánh Xích Long là vì muốn cứu Xích Long.
Bởi vì nếu là anh ta đánh thì sẽ chỉ bị thương ngoài da thôi. Còn nếu người đánh là Long Vương thì sẽ mất mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!