Bỗng nhiên có một chưởng càng bá đạo hơn đánh tới từ phía xa.
“Bùm...”
Hai chưởng va chạm nhau, mặt đất chấn động tạo thành một cái hố thật sâu.
Mọi người lảo đà lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
Cùng lúc đó, mấy chục bóng người lần lượt xông đến, mạnh mẽ đánh tan các cao thủ Ma tộc đang vây công Cố Thanh Hy.
Ông lão ngạc nhiên: “Tu La Môn”.
Mấy người nhóm Giang Húc cũng kinh ngạc.
Tu La Môn là một trong những môn phái bí ẩn nhất trên giang hồ, xưa nay rất ít khi lộ diện, không động chạm gì đến Ma tộc. Tại sao hôm nay họ lại đột nhiên xuất hiện, còn giúp đỡ Cố Thanh Hy, lẽ nào họ cũng vì chuông Phá hồn?
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết Tu La Môn có ý đồ gì, ít nhất họ đã cứu Cố Thanh Hy một mạng.
Cố Thanh Hy đỡ Tiêu Vũ Hiên đang thoi thóp dậy, lấy thuốc bột cầm máu cho hắn ta: “Sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng nhé”.
“Cô kệ ta đi, chạy mau”, không biết có phải vì quá đau hay không mà giọng Tiêu Vũ Hiên cũng run rẩy.
Dù có bị thương nặng hơn nữa, hắn ta vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người, sợ có ai đó gây bất lợi cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy vừa cầm máu cho hắn ta, vừa thản nhiên chớp mắt đáp: “Yên tâm, mạng ta cứng lắm, sao người bình thường có thể lấy được?”
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng.
Đã lúc nào rồi mà nàng ấy còn cố chịu đựng nữa?
Nếu vừa rồi không có Tu La Môn đột nhiên xuất hiện, nha đầu xấu xí đã mất mạng rồi.
“Shh... Đau chết mất, cô có thể nhẹ hơn một chút không?”
“Ai bảo ngươi chạy về làm gì?”, Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.
Nếu Tiêu Vũ Hiên không tới, với khinh công của nàng, dù không đánh lại họ, nàng cũng có thể dễ dàng bỏ chạy.