Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (Bản Dịch - FULL)

 Cố Thanh Hy bực tức trừng hắn ta: “Được rồi, bị thương thì ngoan ngoãn im lặng đi. Phù Quang, cõng hắn về phủ Tướng Quân”.  

 

“Vâng”.  

 

Tiêu Vũ Hiên muốn từ chối, nhưng Phù Quang đã cõng hắn ta, đầu mũi chân khẽ điểm liền biến mất ở cuối con hẻm.  

 

“Mẹ kiếp, khinh công này của ngươi là gì? Ngươi mọc thêm cánh à”.  

 

Tiếng của Tiêu Vũ Hiên vọng trở lại vẫn còn văng vẳng, Cố Thanh Hy suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, khinh công thật nhanh, chỉ sợ ngay cả nàng cũng theo không kịp.  

 

Nhìn cây sáo ngọc bích trên tay, trong lòng nàng rối bời.  

 

Người của Tu La Môn sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng, càng không vô duyên vô cớ tặng nàng sáo ngọc bích, bọn họ định làm gì đây?  

 

Hay nguyên chủ có quan hệ gì với Tu La Môn?  

 

Cho đến hôm nay, Cố Thanh Hy càng chắc chắn, nguyên chủ không hề đơn thuần ngốc nghếch như bên ngoài.  

 

Nếu nàng ấy thực sự chỉ là tam tiểu thư không được thương yêu của phủ Thừa Tướng, tại sao Dịch Thần Phi lại quan tâm nàng ấy đủ điều như vậy?  

 

Tại sao nàng ấy không có nội lực, nhưng lại có một thân khinh công nhẹ như chim én?  

 

Ngẩng đầu lên thấy phía đông đã xuất hiện một vệt trắng bạc.  

 

Cố Thanh Hy cười khổ: “Lại là một đêm không ngủ, ngày mai lên lớp tiếp tục ngủ gật vậy”.  

 

Nàng muốn trở về phủ Dạ Vương, nhưng vừa nghĩ đến bức tranh xấu hổ vẽ Thượng Quan phu tử và chiến thần ở học viện Hoàng gia hôm qua, nàng chuyển hướng, dứt khoát đi đến học viện Hoàng gia.  

 

 

 

Đùa à, lúc này trở về phủ Dạ Vương, chẳng phải sẽ ầm ĩ thành gà bay chó sủa sao.  

 

Sau khi rẽ qua vài con đường, trên đường lớn vắng vẻ đã xuất hiện một vài người dân dậy sớm bày hàng bán.  

 

Cố Thanh Hy vô tình nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc, bước chân nàng nặng nề không bước nổi, ngước mắt lên nhìn về phía xa.  

 

Đó là một sạp hàng bán mì, động tác của Diệp Phong thuần thục, đang chăm chỉ nhào bột.  

Sắc mặt hắn ta xanh xao, thỉnh thoảng còn ho ra tiếng.  

 

Ông chủ quán mì vừa nấu mì, vừa quan tâm nói: “Tiểu Phong, ta thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải không khỏe không? Nếu không khỏe phải đi khám đại phu đấy, đừng có cố chịu, nếu cậu không có tiền, đại thúc cho cậu mượn trước”.  

 

“Ta không sao, chỉ là gần đây không nghỉ ngơi tốt, buổi tối về nghỉ ngơi chút là khỏe thôi”.  

 

“Cậu xem cậu, tuổi còn nhỏ mà làm nhiều việc như vậy, sớm muộn gì cũng kiệt sức, được rồi, được rồi, để ta nhào bột, dù sao hôm nay cũng không có bao nhiêu khách, cậu về nghỉ ngơi cho tốt, tiền công ta vẫn sẽ tính cho cậu”.  

Nhấn Mở Bình Luận