Cố Thanh Hy ù hết cả đầu.
Cái này là sao?
Liên quan đến thanh lâu?
Lẽ nào hắn bán thân?
Cố Thanh Hy ném một ít bạc cho ông chủ quán mì, đi thẳng đến thôn Tiểu Hà.
“Cô nương, chỉ một tô mì mà thôi, không cần nhiều tiền như vậy”.
“Không sao, tiền thừa ta thưởng cho thúc”.
Cố Thanh Hy liếc nhìn quán mì vắng vẻ, lại ném thêm một thỏi bạc nữa: “Đưa ta đến nhà Diệp Phong một chuyến”.
Ông chủ nhanh chóng trả lại tiền cho cô, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì? Mặc dù Diệp Phong thành thực hiền lành, nhưng cậu ấy không phải là người ai cũng có thể bắt nạt”.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Thúc cho rằng ta muốn làm gì? Ta chỉ nghe thúc nói tốt về hắn như vậy, muốn mua chút đồ tặng cho bà hắn, coi như cứu trợ”.
“Cứu trợ?”
“Chính là đi thăm bà hắn thôi, nếu bà hắn có gì cần giúp đỡ, ta cũng có thể giúp một chút”.
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thì ra cô nương có ý tốt, thật ngại quá, ta đã hiểu nhầm cô nương, ta sẽ dẫn cô qua đó, nhưng số bạc này ta không thể nhận”.
“Cầm lấy đi, nhà thúc cũng không dễ dàng gì”.
Cố Thanh Hy mua một ít vải và thức ăn, rồi đến thôn Tiểu Hà với ông chủ quán mì.
Thôn Tiểu Hà nằm ở ven Thành Nam, nơi đây non xanh nước biếc, không tranh với đời, nhìn từ xa, dân làng đang bận rộn trên cánh đồng lúa, trẻ con đang chơi đùa vui vẻ thành từng nhóm.
Thấy ông chủ dẫn nàng đến, nhiều người xúm lại hỏi han, có thể nhìn ra được người dân ở đây chất phác giản dị.
Rất nhanh, Cố Thanh Hy đã đến cuối thôn.
Cuối thôn vắng hơn đầu thôn rất nhiều.
“Cô nương, cô nhìn đi, căn nhà đó là nhà của Diệp Phong”.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn đến, trước mắt xuất hiện một căn nhà tranh dột nát ở đằng xa.
Căn nhà tranh rất đơn sơ, vỏn vẹn chỉ có hai gian phòng nhỏ, lại còn xập xệ, khiến người ta không khỏi lo lắng nó có thể sập bất cứ lúc nào.
Khoảng sân của căn nhà tranh khá rộng, phơi khá nhiều dược thảo và dưa muối.
Ánh mắt Cố Thanh Hy bị thu hút bởi một bà lão.