Mỗi ngày đi học nàng ta không phải đến muộn thì cũng là ngủ gật, Thượng Quan phu tử có đàn, nàng ta cũng không nghe được.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương xuyên qua học viện, đi qua rừng cây, vang lên bên tai mọi người, mọi người khẽ giật mình, đều bị tiếng đàn tuyệt diệu thu hút.
Đến Cố Thanh Hy cũng không ngoại lệ.
Lại thấy Diệp Phong mặc một bộ quần áo trắng xanh nho nhã, khoanh chân ngồi bên án, sống lưng thẳng tắp dường như không bao giờ cong, tay khẽ đàn, tiếng đàn tuyệt diệu lay động tuôn ra giữa các ngón tay, như thể hòa làm một với trời đất.
Tiếng đàn lên bổng xuống trầm, trầm thấp du dương, uyển chuyển mà không mất đi sự sục sôi, làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc trước trán, càng lộ ra vẻ thanh tao không vướng bụi trần, phóng khoáng như tiên giáng trần.
Tiêu Vũ Hiên cảm thán: “Mẹ kiếp, tiếng đàn của Diệp Phong lại hay như vậy, ta không nghe nhầm chứ”.
Cố Thanh Hy cẩn thận lắng tiếng đàn của hắn ta.
Trong tiếng đàn nhã nhặn của hắn ta mang theo một chút đau buồn và bất lực.
Dường như cố gắng hết sức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhưng hết lần này đến lần khác bị đẩy vào vực sâu tăm tối vô tận, ngước mắt nhìn xung quanh đều là bóng tối, không thấy một chút ánh sáng.
Tiếng đàn trầm thấp như nói lên sự bất lực của hắn ta.
Cố Thanh Hy nghe đến tâm trạng nặng nề.
Rốt cuộc hắn ta đã trải qua quá khứ như nào, mà tiếng đàn lại trở nên tuyệt vọng, đau đớn như vậy?
Một khúc đàn đã kết thúc.
Mọi người rất lâu cũng chưa trở lại bình thường.
Không ít người khóe mắt đã ngấn lệ.
Cùng với niềm hân hoan và nỗi bi thương của tiếng đàn, trong không khí dường như cũng bao trùm nỗi buồn man mác như trong tiếng đàn của hắn ta.
Rất lâu, không biết là ai hô lên một tiếng đàn hay, mới kéo mọi người lại.
Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Phong.
Thế nào cũng không ngờ được, hắn ta không chỉ đầy tài hoa, mà đàn cũng hay như vậy.
Mọi người trong học viện xì xào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!