Nàng ta bị mất tư cách tham gia đại hội đấu văn, vốn muốn mượn cơ hội lần này để nổi tiếng khắp Đế Đô, không ngờ lại bị Diệp Phong đè bẹp.
Hắn ta chỉ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, tại sao đàn tốt như vậy?
Trước đây dù nàng ta đứng ở đâu cũng là người nổi bật nhất, nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác bị kéo xuống.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cảm giác tồn tại của nàng ta sẽ hoàn toàn biến mất.
Dung phu tử không thể tin nổi nhìn Diệp Phong.
Bất kể là cầm kỳ thư họa Diệp Phong đều tinh thông, thậm chí còn lợi hại hơn cả phu tử là ông ta, trong học viện e rằng chỉ có Thượng Quan phu tử mới có tư cách dạy hắn, còn lại những người khác tài hoa đều không bằng hắn, nói gì đến dạy hắn?
Thượng Quan phu tử cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt nhuốm ý cười nhàn nhạt nhìn đến Diệp Phong, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng trầm tư.
Diệp Phong đã ngồi về chỗ của mình, Cố Thanh Hy giơ ngón tay cái, tán dương nói: “Đàn hay”.
Diệp Phong nhướng mi, không đáp lại.
Thượng Quan phu tử cười nói: “Diệp Phong đàn không tệ, giai điệu tuyệt đẹp, phảng phất nỗi buồn man mác, trong nỗi xót xa bể dâu có sự bất lực, thê lương, nhưng lại tràn đầy hy vọng, được tấu lên một cách hoàn hảo, không tệ”.
“Người tiếp theo, Cố Thanh Hy”, Thượng Quan phu tử khẽ ngẩng đầu, liếc đến Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy giơ tay: “Phu tử, đến giờ tan học rồi, mặc dù ngài là phu tử, nhưng cũng không thể vô cớ giữ học trò lại, học trò kiên quyết từ chối đàn”.
Thượng Quan phu tử và những người khác nhìn sắc trời, mới phát hiện mặt trời chiều đã dần xuống núi.
Vừa nãy bị Thái Hậu và chiến thần làm mất một chút thời gian, lại bị tiếng đàn của Diệp Phong thu hút, đến thời gian tan học cũng không chú ý đến.
Lý Dương ngồi bên cạnh Cố Sơ Vân cười chế nhạo nói: “Cố tam tiểu thư, không phải cô không biết đàn, nên mới ầm ĩ đòi tan học đấy chứ”.
“Sao nào, ngươi nghi ngờ lão đại của chúng ta?”, Liễu Nguyệt tức giận nói.
“Vậy nàng ta đàn đi”.
Cố Thanh Hy cười ha ha nói: “Được thôi, vừa nãy chiến thần nói rồi, buổi tối phải về phủ, mà ta còn phải chạy bốn mươi vòng quanh học viện nữa, nếu cứ làm mất thời gian như vậy, chắc là tối nay ta không trở về được rồi, hay là hai chân chó của ngươi tặng cho chiến thần, bây giờ ta sẽ đàn cho ngươi nghe”.
Sắc mặt Lý Dương liền thay đổi.
Lời nói vừa rồi của chiến thần vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!