Trước đó, có người đồn rằng Cố gia tam tiểu như cầm kỳ thi hoạ đều không biết gì cả, thực sự là đồ ngốc vô dụng nhất Dạ Quốc. Trải qua chuyện bài thơ ‘Thử Ly’ lúc sáng, vốn dĩ bọn họ có chút không tin, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là hơi đề cao tam tiểu thư rồi.
Cô ta chính là một đồ ngốc vô dụng, cũng không biết cô ta lấy được thơ cổ ‘Thử Ly’ ở đâu nữa.
“Phu tử, ngài thấy ta đàn có hay không?”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ linh động.
Thượng Quan phu tử cười tao nhã, khen ngợi: "Cố tam tiểu thư đàn rất hay, từ khúc cô vừa đàn, luyện tiếp năm mươi lần đi”.
Nụ cười của Cố Thanh Hy đông cứng lại.
"Năm...năm mươi lần? Phu...phu tử, ngài đang nói đùa sao?"
"Tam tiểu thư siêng năng, ham học hỏi, từ khúc ta chưa từng dạy vẫn có thể đàn thuận buồm xuôi gió, rất đáng khen ngợi. Từ khúc của tam tiểu thư đáng được mọi người trong học viện thưởng thức, cũng để mọi người noi gương tam tiểu thư chăm chỉ học tập".
Khoé miệng Cố Thanh Hy co giật.
Nàng rút lại những gì đã nói trước đó.
Người đàn ông này không đẹp trai chút nào, còn rất nham hiểm.
Gì mà siêng năng chăm học, rõ ràng là đang chỉnh nàng.
"Phu tử, năm mươi lần này thực sự là không cần đâu, ta thấy người trong học viện đều đàn hay hơn ta”.
"Cần chứ, bọn họ không ai có kỹ năng đàn cao siêu như tam tiểu thư cả. Nếu tam tiểu thư không đàn, ta sẽ báo cáo với thánh thượng, báo cáo với Dạ Vương, báo cáo với thừa tướng, để bọn họ cũng đến nghe thử từ khúc tuyệt vời của tam tiểu thư".
Thượng Quan phu tử vẫn cười tao nhã như cũ, nhưng trong mắt Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười này rất nham hiểm và ác độc.
Uy hiếp.
Rõ ràng là đang uy hiếp.
Là một phu tử, không dốc sức chỉ dạy nàng thì thôi đi, còn làm khó nàng như vậy, thực sự là không xứng làm thầy.
Tất cả học sinh vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Kinh ngạc là vì Thượng Quan phu tử chưa bao giờ phạt học sinh, nhưng hôm nay lần đầu tiên lại phạt Cố tam tiểu thư.
Buồn cười là vì Cố Thanh Hy kiêu ngạo như vậy, đúng là lên phạt cô ta một trận.
Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi: “Được, đàn thì đàn, các người không cảm thấy phiền là được, bây giờ ta sẽ đàn”.
"Không được làm ảnh hưởng đến các học sinh khác trong giờ học, tan học rồi đàn”.
Chết tiệt...
Đây rõ ràng là đang bắt học sinh ở lại.
Nàng phải đi đến hiệu thuốc sau giờ học.
"Thi đấu trong vòng chung kết này gồm có cầm, kỳ, thi, hoạ, thư. Cầm vừa nãy ta đã nói rồi, bây giờ sẽ nói đến kỳ”.
Thượng Quan phu tử nhìn ra, người hầu hiểu ý, lập tức cất cây đàn trên bàn của mọi người, sắp đặt một bàn cờ mới.
"Chỉ có hai loại bàn cờ, một là phòng ngự, hai là tấn công. Lần trước ta đã giảng những gì nên giảng rồi nên giờ sẽ không nhắc lại thêm nữa. Đối thủ lớn nhất lần này của mọi người là kỳ thánh, kỳ thánh giỏi tấn công, những nước cờ của hắn đều khiến đối phương không biết phản chiêu thế nào, ta sẽ dạy mọi người vài chiêu phá vỡ nước cờ của hắn..."
Cố Thanh Hy lại buồn ngủ rồi.
Mấy lời lải nhải này, một câu nàng cũng không muốn nghe.
"Cố Thanh Hy...”
"Hả...tan học rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!