Lẽ nào nàng đã phá giải phong ấn?
Không, trên người nàng không có nội lực dao động, rõ ràng vẫn chưa phá giải phong ấn.
“Ẩn sĩ luôn có diệu kế”, Cố Thanh Hy cười gian trá, nhìn bóng người thưa thớt ngoài tháp bằng ánh mắt sáng ngời.
Dù Dịch Thần Phi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra nàng có thể dùng cách nào để rời đi?
Nếu là trước đây, với võ công của nàng, muốn dẫn nhiều người như vậy rời đi thì có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ...
Dù trong lòng rất thắc mắc nhưng Dịch Thần Phi vẫn chọn tin tưởng nàng.
“Có bao nhiêu phần trăm cơ hội?”
“Chín mươi phần trăm”.
Chín mươi phần trăm?
Nhiều vậy sao?
Cố Thanh Hy bổ sung thêm một câu: “Chín mươi phần trăm cơ hội không ra ngoài được”.
“...”
“Nhưng ít nhất thì vẫn còn mười phần trăm, không phải sao?”
Dịch Thần Phi không biết nói gì ngoài việc cười gượng.
Cố Thanh Hy bảo đám người hầu yên lặng chờ tại chỗ, đợi họ tới đây tiếp viện.
Sau đó nàng và Dịch Thần Phi tìm đường đi lên tầng bảy của toà tháp.
Đã sắp đến giờ Tý, thời gian vô cùng cấp bách, nhưng Dịch Thần Phi lại không chịu ra ngoài trong bộ dạng này, bèn tìm cơ hội đánh ngất một tên kỳ thủ, thay đồ của hắn ta mới chịu đi.
Cố Thanh Hy bĩu môi: “Quá uổng cho dáng người này, mặc lụa trắng vào đẹp biết bao”.
“Sau này muội đừng nhắc lại chuyện lụa trắng nữa”.
“Được thôi, vậy huynh đồng ý với ta một điều kiện”.
Dịch Thần Phi cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, không biết nha đầu xấu xí này lại muốn làm gì mình.
Cố Thanh Hy vỗ vào ngực hắn ta, ý bảo hắn ta yên tâm: “Ta không bắt huynh làm những việc trái với nghĩa hiệp nữa đâu, chuyện là... huynh có thể múa thoát y cho ta xem không?”
“Khụ khụ...”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!