Hắn ta nói rất nhanh, có thể nổi bão bất kỳ lúc nào.
Tám kỳ thủ đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Húc.
Chỉ là trong lòng vẫn thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ là do bọn họ làm việc thiếu sót thật.
Cố Thanh Hy đứng xem lại thấy buồn cười.
Hù dọa thế này, nàng đứng xem mà còn suýt tin thật.
Một kỳ thủ lớn gan, run run nói: “Đàn chủ, thuộc hạ… Thuộc hạ cả gan, không biết có thể xin đàn chủ đưa lệnh bài ra hay không”.
“Các ngươi làm việc tắc trách mà còn muốn bổn tọa lấy lệnh bài ra, chẳng lẽ các ngươi nghĩ bổn tọa đang nói dối ư”.
“Không dám, thuộc hạ không dám”.
“Nếu không dám thì mau cút đi”.
“Cái này…”
“Sao, chẳng lẽ các ngươi muốn cản đường?”
“Thuộc hạ không dám, nhưng không có lệnh bài, nếu cứ tự động thả nhiều người hầu đi thế này, nhỡ đâu bên trên truy cứu, thuộc hạ…”
“Đúng là bình thường bổn tọa tốt với các ngươi quá rồi, để ngày hôm nay các người dám cãi cả lệnh của kỳ chủ, người đâu, bắt hết đám người này lại cho bổn tọa”.
Dịch Thần Phi cười lạnh, đôi mắt xếch phủ kín sương lạnh.
Mọi người nghe thấy hắn ta nói thế thì sợ đến mức nổi da gà.
Làm sao dám cãi lời hắn ta nữa, vội vàng tránh ra một con đường.
“Mời đàn chủ”.
“Hừ, còn chưa chịu đưa người đến phong hỏa đài nữa, chẳng lẽ các ngươi chờ bổn tọa dạy cho cách áp giải?”
“Dạ dạ dạ…”
Tòa tháp thứ nhất khá thuận lợi, bọn kỳ thủ đưa người đến phong hỏa đài đúng như ý nguyện của bọn họ.
Cố Thanh Hy lo lắng nhìn Dịch Thần Phi một mình sang cứu người của hai tòa tháp kia bèn nhờ một người hậu đỡ Diệp Phong đang say đến phong hỏa đài trước, còn mình thì theo sau lưng Dịch Thần Phi.
Tòa tháp thứ hai cũng hết sức thuận lợi.
Tòa tháp thứ ba, khi xuống đến tầng thứ nhất cũng không gặp phải quá nhiều phiền toái, ngay khi bọn họ tưởng có thể đưa hết người đến phong hỏa dài.
Thì đột nhiên có người gọi bọn họ.
“Đứng lại, các ngươi mang nhiều người hầu ra ngoài như thế làm gì?”