Không phải là hai con đường khác nhau ư?
Sao nơi này lại có tờ giấy A Mạc để lại?
Chẳng lẽ hai con đường thông với nhau?
Cố Thanh Hy cảm thấy rất có khả năng này.
Từ khi vào núi Lạc Hồn, mọi chuyện đều vô cùng kỳ lạ, cũng có thể là từ khi quen biết Tư Mạc Phi mới trở nên kỳ lạ.
Rốt cuộc người đó có thân phận gì?
Có lẽ lúc vào Ma tộc, hắn ta vẫn luôn giúp đỡ nàng.
“Chủ tử, phía trước có một ngôi chùa Bạch Vân, khói hương nghi ngút, hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi?”
Nàng không cần nghỉ ngơi.
Trạng thái của Phù Quang cũng rất tốt.
Chỉ có Diệp Phong, từ sau khi rời khỏi núi Lạc Hồn vẫn không nói tiếng nào, trông cũng vô cùng mệt mỏi.
Cố Thanh Hy gật đầu: “Vậy thì đến chùa Bạch Vân nghỉ ngơi đi”.
Cố Thanh Hy cũng không biết phải an ủi Diệp Phong thế nào.
Chuyện này chỉ có thể để hắn ta tự nghĩ thông suốt thôi.
Cũng không phải nàng cố ý nhìn thấy cảnh đó, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù Diệp Phong không nói câu nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn xem nàng là bạn.
Vì xem là bạn nên càng không muốn để nàng nhìn thấy tình cảnh xấu hổ nhất của hắn ta.
“Ngươi khoẻ chứ? Nếu không khoẻ, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây đã”.
“Vẫn ổn, đi thôi, đừng để truy binh đuổi theo”.
Diệp Phong dẫn đầu đi về phía trước, nét mặt lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc.
Phù Quang giải thích: “Hôm đó sau khi lạc mất chủ tử, chúng ta gặp phải mấy kỳ chủ của Ma tộc, chúng ta số ít không đánh lại số đông, Diệp Phong đi lại khó khăn nên bị bắt, thuộc hạ không tìm thấy chủ tử, bèn một mình lẻn vào Ma tộc cứu Diệp Phong, không ngờ lại gặp chủ tử ở đó, chuyện phía sau, chủ tử cũng biết rồi”.
“Ừm, đi thôi”.
Chùa Bạch Vân là ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng, liên tục có người tới cúng viếng, khắp nơi trong chùa đều có tiểu hoà thượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!