Bây giờ tất cả mọi người đều chĩa mũi về phía hắn ta, bọn họ không thể giẫm vào vùng nước đục này.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn đám người ở đây, đôi môi khẽ mở: “Các ngươi nói Diệp Phong giết người? Nếu như hắn giết người, vậy tại sao hắn còn muốn quay lại?”
Mọi người nghẹn họng.
Rất nhanh có người trả lời: “Hắn tới học viện nhất định là có mục đích, bây giờ có lẽ mục đích không thành, vì vậy lại quay về”.
“Ồ, vậy hắn có mục đích gì?”, Cố Thanh Hy như cười như không, đôi mắt khẽ híp tràn đầy cảnh cáo.
Người đó câm nín hồi lâu không nói thành lời.
Dung phu tử lại cướp lời: “Ai biết hắn có mục đích gì?”
“Nếu các ngươi không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói hắn có mục đích khác? Trong đại hội đấu văn, hắn đạt được hạng nhì, đây là điều quá rõ ràng, bảo hắn đến học viện học cũng là chỉ ý của hoàng thượng, nếu như Diệp Phong đến học viện học là có mục đích khác, vậy ta có thể hiểu thành chủ mưu đứng đằng sau là đương kim hoàng thượng không?”
Mọi người biến sắc.
“Cố Thanh Hy, ngươi già mồm át lẽ phải, người bọn ta nói rõ ràng là Diệp Phong, liên quan gì đến hoàng thượng?”
“Đúng vậy, lời các ngươi đang nói Diệp Phong đâu có sai, nhưng tại sao hắn tới học viện? Đây chẳng phải là hoàng thượng bảo hắn tới sao, nghi ngờ Diệp Phong thì chẳng khác nào nghi ngờ hoàng thượng?”
Lời nàng nói rõ ràng không chính đáng, nhưng lại khiến người ta không tìm ra một chút sai sót nào.
Trưởng lão Trấn Luật đường chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói giờ Hợi canh hai đã rời khỏi Tàng Thư Các, vậy tại sao người gác đêm lại không nhìn thấy ngươi? Ngươi rời đi từ đâu?”
“Ta rời đi từ cửa sổ, có lẽ bọn họ không nhìn rõ”, Diệp Phong trầm ngâm nói.
Người gác đêm phản bác: “Nói bậy, giờ Hợi canh hai ngươi không hề rời đi từ cửa sổ, rõ ràng giờ Hợi canh ba ngươi mới rời đi?”
Cố Thanh Hy nhướng mi cười nhạt: “Vừa rồi ngươi nói viện trưởng giờ Hợi canh hai tới Tàng Thư Các, vậy có lẽ Diệp Phong chân trước vừa đi, chân sau viện trưởng mới tới, lúc ấy các ngươi đang nói chuyện với viện trưởng, nói không chừng cũng không có chú ý tới Diệp Phong đã rời đi”.
Trưởng lão Trấn Luật đường lại nói: “Nếu đúng như vậy, tại sao Diệp Phong không đi cửa lớn, mà phải đi bằng cửa sổ?”
Cố Thanh Hy tặc lưỡi.
Lão già này không hổ là Trấn Luật đường, chữ nào cũng nhìn thấy máu.
Cố Thanh Hy tươi cười ấm áp nhìn về phía Diệp Phong, nàng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ngươi nói với bọn họ tại sao rời đi từ cửa sổ, bên trong không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Diệp Phong hơi buồn bã, hắn ta cúi đầu không nói lời nào.
Trấn Luật đường rộng lớn đều là tiếng nói giễu cợt hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên oán hận: “Diệp Phong không phải hung thủ, nếu hắn ta là hung thủ thì sao có thể không muốn nghĩ đủ tất cả mọi thứ để mình thoát tội chứ, nhất định hắn ta có nỗi niềm khó nói”.
“Vậy ngươi có thể nói cho bọn ta biết, sau khi người rời khỏi đây đã đi đâu, gặp ai, tại sao nửa đường lại quay về? Theo ta biết, mỗi buổi tối ngươi đều sẽ qua đêm ở nhà, không ngủ lại học viện”.
Tất cả mọi người bao gồm cả Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đều nhìn về phía Diệp Phong, bọn họ đều đang chờ câu trả lời của hắn ta.
Nhưng khóe miệng Diệp Phong lại giật giật, nhếch lên nụ cười khổ sở, hắn ta nói: “Nhớ đến viện trưởng tìm ta, có lẽ có chuyện lớn gì đó, cho nên ta mới quay lại”.
Lời này không ai tin.
Quá tệ.
Nếu thật sự hắn ta nhớ đến những điều này, lúc ấy sao có thể rời đi từ cửa sổ?
Hắn ta không đi cửa chính mà leo cửa sổ, chứng tỏ lúc ấy nhất định đã xảy ra tình trạng khẩn cấp bất thình lình gì đó, cho nên mới khiến hắn ta không có thời gian đi cửa lớn.
“Xin hãy trả lời vấn đề vừa rồi, tại sao ngươi không đi cửa chính, mà lại phải leo cửa sổ?”, trưởng lão nói.
Tiêu Vũ Hiên căm tức nhìn mọi người, hắn ta tự tin nói: “Diệp Phong, ngươi nói cho bọn họ biết tại sao không đi cửa chính đi”.
Tiêu Vũ Hiên cho rằng Diệp Phong tất nhiên sẽ trả lời ngay, nhưng câu trả lời của hắn ta lại là yên lặng.
Trong lòng Tiêu Vũ Hiên hồi hộp, hắn ta quay đầu nhìn Diệp Phong đang im lặng: “Ngươi thật khó hiểu, làm ta gấp muốn chết, mau nói cho mọi người biết lý do leo cửa sổ đi”.
“Không có lý do gì, chỉ là leo cửa sổ nhanh thôi”.
“...”
Mọi người im lặng, đây thì tính là lý do gì chứ?
Hắn ta không tìm được cớ thôi.
Chỉ dựa vào những lời này, mọi người càng tin chắc rằng hắn ta chính là hung thủ.
Dung phu tử chất vấn: “Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, ngươi đã đi đâu? Làm những cái gì?”
“Diệp Phong, ngươi nói với bọn họ đi, dù ngươi nói gì, ta cũng tin tưởng ngươi”, Tiêu Vũ Hiên vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo hắn ta trả lời.
Nhưng Tiêu Vũ Hiên lại thất vọng rồi, vì Diệp Phong cũng không nói lời nào.
Tiêu Vũ Hiên giậm chân: “Ngươi có gì giấu giếm khó nói thì cứ nói thẳng đi có phải tốt không? Nếu như ngươi không nói, làm sao chứng minh trong sạch của bản thân”.
“Ta không có lời nào để nói”.
Mẹ kiếp.
Diệp Phong không gấp, hắn ta gấp gáp làm cái gì.
Mọi người bàn luận sôi nổi, nhìn ánh mắt của Diệp Phong mà hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.
“Theo như ta thấy viện trưởng chính là do hắn giết, tên này lòng dạ quá thâm hiểm”.
“Đồ lòng lang dạ sói, viện trưởng đối với ngươi tốt như vậy mà ngươi cũng xuống tay được, thật sự muốn khoét tim ngươi ra xem có phải màu đen hay không”.
“Phu tử, giết chết hắn, báo thù cho viện trưởng là được”.
“Giết hắn thì lợi cho hắn qua, ta thấy trước tiên để hắn chịu mười tám loại cực hình tàn khốc, sau đó chặt bỏ tay chân cho chết”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!