“Không phải, ý ta là hình như có gì đó không đúng lắm, với tính kỳ chủ từ trước tới nay, dù ông ta có hào hứng cách mấy cũng chỉ điều động một ít người từ ba tòa tháp thôi, đâu có gọi hết người của một tòa đi thế này”.
“Ai mà biết được, haiz, đó không phải là chuyện mà kẻ tôi tớ như chúng ta có thể quan tâm tới, nên nghe lời đàn chủ, đưa người đến phong hỏa đài đi”.
Thấy mình sắp xuống hết một tòa tháp.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm bốn phía, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
“Đứng lại, một đám các ngươi xuống đây nhiều như thế để làm gì”, kỳ thủ dưới tầng một của tháp ngăn cản bọn họ.
Dịch Thần Phi bước ra, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Kỳ chủ nói hôm nay có hứng, muốn toàn bộ người trong tháp đến hầu hạ, các ngươi còn chưa chịu cút ra”.
“Kỳ chủ có đưa ra mệnh lệnh đó hả? Tại sao bọn ta lại không nhận được gì thế?”
Có khá nhiều kỳ thủ canh giữ tầng thứ nhất, có khoảng chừng tám người, cả tám người cùng liếc mắt nhìn nhau, trông thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương.
Nếu có mệnh lệnh đó, bọn họ cũng phải biết mới đúng.
Lúc này Dịch Thần Phi không thèm nể mặt nữa, tức giận nói: “Các ngươi tổng cộng tám người trông chừng tòa tháp này mà mệnh lệnh của kỳ chủ cũng không biết, các ngươi làm việc kiểu gì thế? Xem ra bình thường bổn tọa đã nhân nhượng các ngươi quá rồi nhỉ”.
Hắn ta nói rất nhanh, có thể nổi bão bất kỳ lúc nào.
Tám kỳ thủ đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Húc.
Chỉ là trong lòng vẫn thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ là do bọn họ làm việc thiếu sót thật.
Cố Thanh Hy đứng xem lại thấy buồn cười.
Hù dọa thế này, nàng đứng xem mà còn suýt tin thật.
Một kỳ thủ lớn gan, run run nói: “Đàn chủ, thuộc hạ… Thuộc hạ cả gan, không biết có thể xin đàn chủ đưa lệnh bài ra hay không”.
“Các ngươi làm việc tắc trách mà còn muốn bổn tọa lấy lệnh bài ra, chẳng lẽ các ngươi nghĩ bổn tọa đang nói dối ư”.
“Không dám, thuộc hạ không dám”.
“Nếu không dám thì mau cút đi”.
“Cái này…”
“Sao, chẳng lẽ các ngươi muốn cản đường?”
“Thuộc hạ không dám, nhưng không có lệnh bài, nếu cứ tự động thả nhiều người hầu đi thế này, nhỡ đâu bên trên truy cứu, thuộc hạ…”
“Đúng là bình thường bổn tọa tốt với các ngươi quá rồi, để ngày hôm nay các người dám cãi cả lệnh của kỳ chủ, người đâu, bắt hết đám người này lại cho bổn tọa”.
Dịch Thần Phi cười lạnh, đôi mắt xếch phủ kín sương lạnh.
Mọi người nghe thấy hắn ta nói thế thì sợ đến mức nổi da gà.
Làm sao dám cãi lời hắn ta nữa, vội vàng tránh ra một con đường.
“Mời đàn chủ”.
“Hừ, còn chưa chịu đưa người đến phong hỏa đài nữa, chẳng lẽ các ngươi chờ bổn tọa dạy cho cách áp giải?”
“Dạ dạ dạ…”
Tòa tháp thứ nhất khá thuận lợi, bọn kỳ thủ đưa người đến phong hỏa đài đúng như ý nguyện của bọn họ.
Cố Thanh Hy lo lắng nhìn Dịch Thần Phi một mình sang cứu người của hai tòa tháp kia bèn nhờ một người hậu đỡ Diệp Phong đang say đến phong hỏa đài trước, còn mình thì theo sau lưng Dịch Thần Phi.
Tòa tháp thứ hai cũng hết sức thuận lợi.
Tòa tháp thứ ba, khi xuống đến tầng thứ nhất cũng không gặp phải quá nhiều phiền toái, ngay khi bọn họ tưởng có thể đưa hết người đến phong hỏa dài.
Thì đột nhiên có người gọi bọn họ.
“Đứng lại, các ngươi mang nhiều người hầu ra ngoài như thế làm gì?”
“Hồi Lâm đàn chủ, kỳ chủ có lệnh, muốn đưa tất cả mọi người trong tháp đến núi chính”.
“Tất cả ư? Tại sao ta lại không nhận được mệnh lệnh?”
“Cái này…”
Kỳ thủ khó xử nhìn về phía Dịch Thần Phi.
Bọn họ cũng không nhận được mệnh lệnh, họ cũng chẳng muốn thả người nhưng thái độ của Giang đàn chủ quá cứng rắn, nếu bọn họ không nghe lời thì ai cũng sẽ gặp nạn, lại nhìn dáng vẻ Giang đàn chủ, trông cũng không giống đang giả tạo mệnh lệnh, bọn họ chỉ có thể nghe lời.
“Thì ra là Giang đàn chủ, ta còn tưởng là ai cơ. Giang đàn chủ, tay ngươi vươn ra hơi dài ấy nhỉ, cả người hầu trong tháp Phong Vân của ta cũng muốn quản lý".
Dịch Thần Phi đã dịch dung và Cố Thanh Hy cùng quay sang.
Trông thấy Lâm đàn chủ vừa nói chuyện chỉ hơn ba mươi tuổi, trông dáng vẻ cứ ngả ngớn, nhìn cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Giọng hắn ta đầy chua ngoa, như thể đang mỉa mai bọn họ với tay hơi dài, muốn điều người trong tháp hắn ta quản lý mà lại không thông qua sự đồng ý của hắn ta.
Dịch Thần Phi cười nói: “Kỳ chủ đòi người gấp gáp quá, ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể điều người đi trước rồi báo với ngươi”.
Lâm đàn chủ cười khinh miệt, giọng nghi ngờ.
“Tháp Phong Vân thuộc quyền quản lý của ta, kỳ chủ muốn lấy người tại sao không tìm ta, lại tìm ngươi?”
Dịch Thần Phi đen mặt: “Ngươi nghi ngờ ta đang nói dối ư?”
“Có nói dối hay không thì chỉ cần đưa lệnh bài ra là biết ngay thôi mà”.
Nghe thế, Dịch Thần Phi từng bước ép sát, nhìn thẳng vào mắt Lâm đàn chủ, kiêu căng nhìn hắn ta: “Kỳ chủ chỉ muốn có thêm vài người hầu thôi mà, chẳng lẽ còn phải đưa cho ta lệnh bài đi dẫn người hả?”
Chỉ cần vài người hầu thì đúng là không cần lệnh bài, chỉ cần kỳ chủ ra lệnh, người bên dưới sẽ tự động dẫn qua.
Nhưng kỳ chủ lại không có lý do gì để bảo Giang Húc vượt quyền, đi lấy người từ địa bàn của hắn ta cả.
“Không có lệnh bài của kỳ chủ, dù là ai cũng không được dẫn người hầu đi”.
“Ảnh hưởng đến hứng thú của kỳ chủ, ngươi có thể gánh vác được không?”
“Ta chỉ biết là không có mệnh lệnh từ chính miệng kỳ chủ, không có bất kỳ kẻ nào được phép dẫn người đi, kể cả ngươi”.
Thái độ Dịch Thần Phi cứng, thái độ của Lâm đàn chủ còn khó chịu hơn.
Hai bên cứ giằng co qua lại ở đó.
Thấy thời gian đã sắp đến giờ tý.
Cố Thanh Hy dứt khoát tiến lên, chắp hai tay, thẳng thắn nói: “Lâm đàn chủ, kỳ chủ không trực tiếp ra lệnh bảo ngài đưa người tới, chẳng lẽ ngài không biết điều đó có ý nghĩa gì ư?”
“Vô liêm sỉ, ngươi là cái thá gì, một kỳ thủ nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với ta như thế”.
“Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở Lâm đàn chủ, nếu Lâm đàn chủ cảm thấy lời thuộc hạ nói quá khó nghe thì cứ xem như thuộc hạ chưa nói gì hết”.
Cố Thanh Hy nói đầy bí hiểm.
Lâm đàn chủ nghe chẳng hiểu mô tê gì, lại liếc sang nhìn vẻ đắc ý kiêu ngạo của Dịch Thần Phi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!