"Chắc là cấp ba đỉnh phong, lão già kia chẳng qua chỉ mới vào cấp ba thôi, hắn ta có thể đối phó được", chỉ cần sau đó không có cao thủ đến giúp là được.
"Vậy huynh cấp mấy?"
"Một chút võ công phòng thân thôi, nào có lợi hợi như hắn ta".
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Tin huynh mới lạ.
"Cáp treo chạy đi mất rồi, Phù Quang có cách nào đuổi theo không?"
"Hắn ta chẳng phải là ám vệ của muội à? Ám vệ của mình có bản lĩnh thế nào, lẽ nào không phải muội mới là người biết rõ hơn sao?"
"..."
"Hắn ta đuổi theo rồi".
"Thuộc hạ ra mắt chủ tử", Phù Quang giống như quỷ mị, chẳng biết lên cáp treo từ bao giờ, quỳ một gối xuống trước mặt Cố Thanh Hy.
Đám người hầu đều lùi ra xa, có hơi sợ hãi nhìn Phù Quang.
Cáp treo chạy đi xa như thế rồi, rốt cuộc thì tên kia nhảy lên bằng cách nào vậy?
Tại sao bọn họ nhiều người như vậy lại chẳng ai nhìn thấy? Hay hắn ta là quỷ?
"Đứng lên đi, làm tốt lắm".
Phù Quang ngượng ngùng cười, khuôn mặt non nớt xinh xắn đỏ đến tận mang tai, nào còn vẻ quyết đoán, tàn nhẫn của ban nãy.
"Sắp tới tòa phong hỏa đài thứ hai rồi, Thần Phi đại ca phụ trách dẫn đường, ngươi phụ trách bọc sau nhé".
"Tam tiểu thư, nếu ám vệ của muội đã trở lại, lẽ nào không phải hắn ta dẫn đầu sao? Ta chỉ là một thư sinh yếu đuối thôi".
Cố Thanh Hy cười hì hì đáp: "Phù Quang nhà ta còn nhỏ, phải quan tâm chăm sóc chút".
Phù Quang nghe thấy câu ấy thì trong lòng hơi ấm áp, tâm trạng cũng tốt hơn.
Bỗng dưng, nụ cười của hắn ta chợt phai đi, mở miệng nói: "Chủ tử, có người đuổi theo và không thiếu các cao thủ. Trong số đó còn có vài tên cao thủ cấp ba trung tầng và đỉnh phong... ừ... còn có khí tức của Lâm đàn chủ. Hơn nữa... tốc độ của họ còn nhanh hơn chúng ta gấp đôi".
Cố Thanh Hy bỗng nhìn về phía Dịch Thần Phi, mập mờ hỏi: "Thần Phi đại ca, chắc huynh có cử người chi viện chúng ta ở bên ngoài mà đúng không?"
"Không có".
"Người đọc sách là không thể nói dối nha".
"Muội muốn làm gì?", trong lòng Dịch Thần Phi lộp bộp một cái.
"Trông huynh lo lắng kìa, ta có thể làm gì chứ? Chỉ đơn giản là muốn nhờ huynh đưa họ an toàn ra khỏi Ma tộc thôi, ta và Phù Quang sẽ bọc sau. Ta tin rằng với khả năng của huynh thì muốn xông qua hai tòa phong hỏa đài chắc hẳn sẽ không phải là vấn đề đúng không?"
"Không được, muội đi trước, ta bọc sau", Dịch Thần Phi không chút do dự trực tiếp từ chối.
Hắn ta đã suýt nữa thì mất đi nàng một lần, tuyệt đối không thể mạo hiểm thêm lần nữa.
"Nếu huynh không đánh bại những người trên phong hoả đài, với khả năng của ta thì e rằng không đủ để khiến cáp treo rời đi một cách an toàn".
"Vậy muội và Phù Quang dẫn đường, ta bọc sau".
Ai cũng biết, người bọc sau có thể sẽ gặp phải Lan kỳ chủ và số đông cao thủ Ma tộc.
So với họ thì đám kỳ thủ trên phong hoả đài chẳng tính là gì.
Sắc mặt Cố Thanh Hy xụ xuống, giọng điệu dứt khoát, cứng cắn không chút bàn cãi:
"Thần Phi đại ca, nếu huynh tin ta thì hãy dẫn đầu, không thì chúng ta đều không thể rời khỏi nơi này. Vả lại, huynh phải mở cửa thoát hiểm của hai tòa phong hỏa đài và chốt mở ra trước, tranh thủ thời gian cho chúng ta nữa chứ".
Dịch Thần Phi còn định nói gì đó, Cố Thanh Hy đã đi đến bên cạnh cáp treo, lạnh lùng đe dọa: "Nếu huynh không làm theo lời ta, ta sẽ nhảy xuống ngay".
"Đừng... tuyệt đối đừng! Ta đồng ý, ta dẫn đầu, muội mau đi xuống đi".
Đường cáp treo cách mặt đất hơn 100m, một khi ngã xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chết.
Dịch Thần Phi biết rất rõ tính cách của nàng nên hắn ta không dám cược, chỉ đành cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho họ, rồi vòng về giúp đỡ.
Cố Thanh Hy cười tươi, lộ ra hai chiếc răng khểnh, đã sớm ăn chắc được Dịch Thần Phi.
"Vậy làm phiền Thần Phi đại ca".
Thấy điệu cười lém lỉnh kia của Cố Thanh Hy, Dịch Thần Phi vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng cũng chỉ có thể men theo đường dây cáp rời khỏi cáp treo, đánh đòn phủ đầu, ngăn cản đám kỳ thủ trên tòa phong hỏa đài thứ hai.
Sau khi phá được tòa phong hỏa đài thứ ba, chỉ còn lại hai tòa. Vì tòa thứ nhất lượn lờ khắp khói độc và trận pháp nên cũng không có kỳ thủ canh giữ.
Cũng vì họ đã liên tiếp xông qua các ải nên tòa phong hỏa đài thứ hai đều rậm tạp các cao thủ Ma tộc.
Bóng đêm đen tuyền nên đám Cố Thanh Hy không thể nhìn thấy Dịch Thần Phi quậy banh tòa phong hỏa đài thứ hai thế nào. Họ chỉ biết tiếng chém giết rung trời, trong làn gió lạnh tràn ngập mùi máu, cả ngọn núi đều vang lên tiếng hét thảm thiết, cũng không biết rốt cuộc tòa phong hỏa đài thứ hai đã chết bao nhiêu người.
Đám người hầu run bần bật, chưa có ai từng nhìn thấy cảnh ấy bao giờ.
Cửa thoát hiểm thuận lợi mở ra, vẫn dùng tốc độ gấp đôi trượt về phía trước, mắt thấy sắp tới tòa phong hỏa đài thứ hai thì đường dây cáp nối liền tòa thứ hai và tòa thứ ba lại bị chặt đứt.
Một bên mất đi cân bằng.
Nó giống như một đầu khác của sợi dây dừng bị cắt đứt, đường dây cáp không thể chịu được nữa, rớt thẳng xuống. Trong giây phút sống còn ấy, Phù Quang vươn tay nắm lấy đường dây cáp, mũi chân khẽ nhún, dựa vào cáp treo xoay ngược lại, thế mà lại bay về phía tòa phong hỏa đài thứ hai.
Bởi vì còn cách tòa thứ hai một đoạn khá dài nên cáp treo này vẫn cách cáp treo đằng trước khá xa. Khi cái cáp treo cuối cùng trượt đến cái cáp treo thứ nhất thì Phù Quang đã không còn sức để nhảy qua phong hỏa đài bèn trực tiếp vứt đoạn dây cáp bị đứt kia cho Dịch Thần Phi. Sau đó, hắn ta lại dùng hết sức mình, cố gắng đẩy cáp treo về phía phong hoả đài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!