Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Vậy nàng ta mời trà nàng làm gì? 

“Ý tốt của Đương Đương công chúa, Vương phi của bản vương nhận lĩnh rồi, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bản vương, thứ cho bản vương không tiếp nữa”. 

Cố Thanh Hy cũng rộng lượng, nghiêm túc sửa lại: “Vương gia, Đương Đương công chúa chân thành như vậy, sao chúng ta có thể phụ lòng nàng ta chứ? Lỡ như làm tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của nàng ta, nên làm thế nào cho phải?” 

Dạ Mặc Uyên nhíu mày. 

Vương phi của hắn lại muốn chơi trò gì vậy? 

“Đương Đương công chúa luôn miệng gọi hoàng thẩm, bản vương phi nghe mà vui vẻ trong lòng, sau này cứ tiếp tục gọi như vậy”, Cố Thanh Hy vừa nói vừa lấy trà mà nàng ta mời sang, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng toát ra vẻ nghiền ngẫm sâu xa. 

Trong lòng Đương Đương công chúa hận đến mức nghiến răng. 

Đây là Cố Thanh Hy nhân cơ hội chiếm hời từ nàng ta mà. 

Dù không vui, trên mặt nàng ta vẫn cười hiền hòa: “Đó là đương nhiên”. 

Cố Thanh Hy uống trà xong, không có triệu chứng gì, thậm chí còn chìm đắm trong dư vị: “Trà tốt, rất ngon miệng. Công chúa có thể rót cho ta thêm một tách nữa không?” 

Không ít người ở đây đều buồn bực. 

Đương Đương công chúa và Dạ Vương phi không phải kẻ thù không đội trời chung sao? 

Sao nàng ta không bỏ độc trong nước trà? 

Bây giờ bỏ độc trong trà là cơ hội rất tốt. 

Trong lúc mọi người nghi hoặc, Đương Đương công chúa vừa nhận lấy tách trà của Cố Thanh Hy, một tay vừa nhanh chóng kéo mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống. 

Lúc Đương Đương công chúa đưa tay ra, toàn thân Dạ Mặc Uyên bao phủ một tầng băng sương. Hắn giơ tay muốn xử Đương Đương công chúa, nhưng Cố Thanh Hy liếc mắt qua, ra hiệu hắn đừng hành động lỗ mãng. 

Trong trà không có độc, đơn giản chỉ là muốn làm nàng bẽ mặt trước đám đông, lộ ra gương mặt xấu xí đầy mụn mủ lởm chởm. 

Cố Thanh Hy không ngăn cản, để mặc nàng ta kéo mạng che mặt xuống, để lộ dung mạo tuyệt thế khuynh thành, lạnh lùng nhìn biểu cảm trên mặt Đương Đương công chúa. 

Toàn thân Đương Đương công chúa tràn ngập cảm giác vui vẻ vì trút được cơn giận. 

Nàng ta cho rằng chỉ cần gỡ mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống thì có thể hủy thanh danh của Cố Thanh Hy, khiến nàng sau này không còn dám kiêu căng nữa. 

Tất cả mọi người đều hít sâu vào một hơi, không dám tin nhìn về phía Cố Thanh Hy. Ngay cả nhịp thở của Dạ Mặc Uyên cũng dừng lại một giây, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu toàn hình ảnh của Cố Thanh Hy. 

Đương Đương công chúa hài lòng nhìn vẻ mặt của bọn họ, tưởng rằng bọn họ bị Cố Thanh Hy dọa sợ. 

Nàng ta quay người nhìn gương mặt xấu xí của Cố Thanh Hy, nhưng vừa xoay người lại thì hoàn toàn sững sờ. 

Chuyện này… 

Chuyện này là sao? 

Gương mặt của Cố Thanh Hy không phải đầy mụn mủ và vết sẹo sao? Người phụ nữ trước mắt là ai? 

Người phụ nữ trước mắt có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, một gương mặt hoàn hảo không soi được chút tì vết nào. 

Dáng người nàng duyên dáng, da dẻ trắng hơn tuyết, hơi thở tựa nhành u lan, môi đỏ không cần tô son, đôi mắt hoạt bát, lóe lên màu sắc linh động. Trong lúc nhìn ngó tự có một phen khí chất tao nhã xuất trần, khiến người ta tự hổ thẹn không bằng, không dám khinh thường, chỉ cần một ánh mắt cũng khó mà quên. 

Đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, một nụ cười một cái nhăn mày, nhất cử nhất động của nàng giống như tiên nữ trong tranh, đẹp đến mức khiến tim người ta đập nhanh, đâu còn là xú nữ mặt xấu xí như trước kia nữa. 

“Công chúa, nếu cô muốn nhìn khuôn mặt của ta thì cứ nói một tiếng là được, cần gì phải kéo mạng che mặt của ta xuống chứ. Mạng che mặt của ta là do Thu Nhi tự tay làm, rất quý giá đấy”. 

Cố Thanh Hy hài lòng nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người. 

Nàng vốn không muốn khoe ra như vậy, là bọn họ tự ăn no rửng mỡ, buộc nàng phải lộ ra dung mạo thật. 

Đương Đương công chúa lắp bắp: “Ngươi… Ngươi là ai?” 

“Không phải vừa rồi công chúa còn gọi ta là hoàng thẩm hay sao? Lần này lại trở mặt không nhận người?” 

“Ngươi… ngươi là Cố Thanh Hy? Sao có thể, mặt ngươi không phải rất xấu sao? Sao có thể…”, sao có thể xinh đẹp như vậy? 

Trước kia, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân rất xinh đẹp, bây giờ so sánh đôi bên, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân chẳng là gì cả. 

“Công chúa nói lời này cũng lạ thật, bị bệnh còn có thể chữa khỏi, lúc trước gương mặt ta hơi xấu, bây giờ chữa khỏi rồi, có gì mà kỳ quái chứ?” 

Đương Đương công chúa nghẹn lời. 

Gương mặt này vô cùng mịn màng, non mềm, giống như trẻ sơ sinh, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ không thôi. 

Sắc mặt của Cố Sơ Vân rất khó coi, tức giận đến mức run rẩy cả người. 

Nàng ta tốn nhiều công sức như vậy mới xúi giục được Đương Đương công chúa đi gỡ mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống, vốn muốn làm Cố Thanh Hy mất hết mặt mũi, không ngờ lại cho Cố Thanh Hy cơ hội làm mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy. 

Cố Thanh Hy khôi phục dung mạo từ lúc nào? 

Vì sao trước đó không có chút tin tức nào? 

Gả cho chiến thần đã đành, còn có gương mặt khuynh thành tuyệt thế như vậy, Cố Thanh Hy không chết thì sau này còn có chỗ cho nàng ta đứng hay sao? 

Liễu Nguyệt suýt chút nữa cắn lưỡi mình: “Trời ạ, người đẹp đó thật sự là lão đại của chúng ta sao? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?” 

Vu Huy kích động nói: “Không phải, đúng thật là lão đại của chúng ta. Trời ạ, lão đại luôn đeo mạng che mặt, ta còn tưởng lão đại quá xấu nên không dám để lộ khuôn mặt thật. Hóa ra là quá đẹp, không muốn làm mọi người sốc nên mới đeo mạng che mặt. Tính tình lão đại thật tốt quá”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận