Mọi người lại nở nụ cười, suýt chút nữa đã tự làm mình cười đến nỗi sốc hông.
“Nói Cố tam tiểu thư là đồ ngốc cũng đã đánh giá cao nàng ta lắm rồi, ngươi xem, nàng cầm quân đen, lại đặt vào địa bàn của quân trắng, trước mặt sau lưng đều là địch, nay nàng ta lại tự tìm đường chết, nước cờ này hạ xuống đúng là tự đào hố chôn mình mà”.
“Lại chả thế. Ta thấy Cố tam tiểu thư này hoàn toàn không biết chơi cờ, nàng ta chỉ tùy tiện đi bừa thế thôi".
“Haiz, ngu ngốc thế này, dù có vào được trận chung kết, cũng hoàn toàn không thể đi đến cuối cùng đâu”.
“Phu tử, ta thấy hay là từ bỏ nàng ta đi, đỡ phải phí công phí sức làm gì”.
Cố Thanh Hy gật đầu.
Câu này rất có lý, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi, lên lớp chỉ cần ngủ một giấc ngon là được.
“Sao mà làm thế được, nếu đã bước vào lớp của ta thì ta phải có trách nhiệm dạy dỗ nàng. Tam tiểu thư, không biết trước kia cô học thi, họa, thư thế nào rồi?”
“À… Cũng tạm”.
“Thế thì mời tam tiểu thư vẽ một bức tranh, thêm một vài câu thư pháp”.
Cô Thanh Hy chẳng hề đáp lời.
Thượng Quan Sở tính toán hay thật, bảo nàng vẽ một bức tranh, lại thêm một vài câu thơ, chẳng phải là kiểm tra được cả thi, thư, họa của nàng rồi ư.
“Phu tử, ta vẽ tranh rất đẹp, sợ các người mặc cảm tự ti, hay là thôi ta không vẽ nữa”.
Mọi người tức ói ra máu.
Cái gì mà vẽ rất đẹp, sợ bọn họ mặc cảm?
Bằng chứng đâu.
Có trời mới tin.
Nhóm Liễu Nguyệt nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên.
Rốt cuộc lão đại của bọn họ có được hay không vậy, sao cứ có cảm giác không đáng tin lắm ấy.
Tiêu Vũ Hiên che mặt mình.
Khỏi phải hỏi cũng biết lão đại nhà hắn lại “nổi tiếng” khắp học viện Hoàng gia rồi.
“Không sao, mọi người cần tam tiểu thư khuyến khích cổ vũ nhiều hơn”.
Thượng Quan Sở cười hiền lành vô hại, là một phu tử đủ tiêu chuẩn, mọi người trong học viện lại phải ca ngợi một phen, chắc chỉ có mình Thượng Quan phu tử đủ kiên nhẫn thế này.
Chỉ có mình Cố Thanh Hy là thầm mắng hắn ta trăm ngàn lần.
Cô cầm bút lông lên, chấm thật nhiều mực, vẽ lên tờ giấy tuyên thành, mỗi một nét mực hạ xuống vừa dày lại thô, còn thấm đẫm mực.
Mọi người ngơ ngác.
Nàng chỉ vẽ một vòng tròn, sau đó tô hết màu đen vào vòng tròn đó, để làm cái gì thế?
Nhìn lại cách nàng cầm bút, sao lại cầm cả hai tay?
Rốt cuộc nàng có biết dùng bút không vậy?
Cố Sơ Lan cười đắc ý.
Từ nhỏ đến lớn Cố Thanh Hy chưa từng cầm bút bao giờ, cũng chưa từng đọc sách, nàng có thể làm ra bài thơ thế nào?
“Xong rồi”.
“Xong rồi hả? Đây là cái gì thế?"
“Quân cờ đó, quân cờ màu đen, ấy, nó giống hệt quân cờ kia như đúc còn gì?”
Mọi người ôm trán.
Thế mà cũng được nữa hả?
“Mời tam tiểu thư ghi thêm vài câu thơ”, Thượng Quan phu tử vẫn rất hiền lành, không hề trách cứ gì nàng.
Cố Thanh Hy viết ra một chữ Thanh nghiêng ngả xiêu vẹo, có vẻ nàng không biết chữ Cố và chữ Hy, bèn nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Chữ Cố với chữ Hy viết thế nào?”
Tiêu Vũ Hiên vội vàng lùi về phía sau.
Hắn tuyệt đối không quen biết nữ nhân này.
Hoàn toàn không hề quen biết.
Dù giọng của Cố Thanh Hy có nhỏ cách mấy thì mọi người cũng đều nghe thấy, không khỏi ôm bụng cười to.
Người ta hay bảo Cố tam tiểu thư chỉ là kẻ vô dụng, nay gặp mặt ngoài đời, quả thật danh xứng với thực.
Cố Sơ Lan đứng bên cạnh Trạch Vương, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Tài văn chương của tỷ tỷ vẫn như thế từ trước tới nay, momg Trạch Vương chớ ghét bỏ”.
Trạch Vương cười lạnh, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy chỉ có sự chán ghét: “Tài năng của nàng thế nào thì liên quan gì đến ta, ta với nàng đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi”.
Đôi mắt trong veo của Cố Thanh Hy chợt hiện lên vẻ sắc bén lạnh lùng đầy khác lạ, nhưng lại nhanh chóng biến thành vẻ ngây ngô bình thường.
“Phu tử, cho hỏi ta đã vượt qua kiểm tra chưa?”
“Cố tam tiểu thư vẽ được một bức tranh rất đẹp, viết chữ cũng rất tốt, đáng để khen ngợi, ta sẽ treo tranh của tam tiểu thư giữa học đường, để các đệ tử khác học hỏi thêm”.
Lại là những lời đó.
Thượng Quan Sở, ngoài mặt thì tươi cười rung động lòng người, thật ra trong đầu toàn những suy nghĩ xấu xa, đúng là phí phạm gương mặt tuấn tú như thần tiên đó mà.
Nàng cười đến mức nịnh nọt: “Phu tử, thế không được tốt lắm đâu”.
“Ta thấy rất tốt”.
Cố Thanh Hy nghẹn cả cục tức quay trở về chỗ ngồi của mình, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình đầy vẻ nhạo báng.
Tiêu Vũ Hiên kề sát vào, an ủi: “Không sao đâu, cũng có mất miếng thịt nào đâu mà, ít nhất ta sẽ không cười nhạo cô”.
Cố Thanh Hy cười hà hà, cười đến mức chẳng thấy điều gì tốt lành.
“Ta thấy mà, Tiểu Hiên Hiên, ngươi nói rất đúng, hai ta rất hữu duyên, ta thấy chúng ta hợp thành một đôi ổn lắm đấy”.
“Má ơi”.
Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức ngã quỵ ngay tại chỗ.
Hắn lấy lại lời an ủi vừa rồi của mình.
Nữ nhân này làm bằng sắt, đao thương không thể làm gì nàng, hắn an ủi nàng cũng chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
“Được rồi, hôm nay chỉ học đến đây thôi, sáng mai dậy sớm một chút, chiều mai sẽ bắt đầu tiến vào trận chung kết, giữ vững tinh thần, đừng để học viện Hoàng Gia mất mặt”.
“Đã hiểu, thưa phu tử”.
“Cố tam tiểu thư, năm mươi lần đấy, nhớ đàn cho hết. Tiêu công tử, công tử ở lại để giám sát, nếu đàn không đủ năm mươi lần thì công tử hãy đàn thay nàng”.
Cái định mệnh.
Thượng Quan Sở này bị thần kinh hay sao ấy.
Phạt nàng thì thôi đi, lại còn tìm người giám sát nữa.
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên ngày càng đen.
Tiếng đàn của Cố Thanh Hy là dành cho người nghe ư? Nghe hết năm mươi lần chắc chắn kiểu gì hắn cũng thất khiếu chảy máu chết.
Người trong học viện đang muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng tiếng đàn của Cố Thanh Hy thật sự quá chói tai, bọn họ nghe đến nỗi tai bắt đầu ù ù cả lên, thật sự không dám ở lại nữa nên đều tản ra chạy mất.
Tiêu Vũ Hiên cầm hai chiếc nút, trực tiếp nhét vào lỗ tai, ngậm miệng bĩu môi.
“Boong boong boong…”
Trong học viện Hoàng Gia vang lên tiếng đàn chói tai, khiến cả bọn thị vệ cũng không nhịn được muốn rời khỏi nơi chấp hành nhiệm vụ của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!