Dạ Mặc Uyên ngước mắt lên, mỉm cười nhàn nhạt, khiến da đầu người ta tê rần.
“Phu nhân kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, nếu đã có người trả giúp thì sao không thoải mái mà nhận. Còn nữa, chúng ta đã là phu thê, Ôn Nguyên Châu đó cũng là tài sản chung của phu thê chúng ta”.
“…”
Lần đầu tiên Cố Thanh Hy nghẹn lời.
Da mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng dày.
Người bình thường còn không nhịn được nữa, thế mà hắn lại nhịn được.
Cố thừa tướng suýt chút nữa tức đến ngã bệnh.
Vất vả lắm mới có chút hi vọng, lại bị đánh ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
Đương Đương công chúa mặt ủ mày chau.
Hoàng thúc bị làm sao vậy?
Không phải trước kia ngài ấy rất sát phạt quyết đoán sao?
Người giúp Cố Thanh Hy thanh toán chắc chắn là nam, hoàng thúc lại có thể thờ ơ như vậy.
Trạch Vương thì lại ôm một bụng tức giận.
“Tiếp theo bắt đầu đấu giá món thứ ba, món thứ ba là Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan từ thời Thượng cổ để lại. Mọi người đều biết mấy nghìn năm trước, Dạ Quốc chúng ta xuất hiện vô số đại sư luyện đan, đan dược mà bọn họ luyện chế cơ bản đều có thể thành hình, hơn nữa công hiệu rất lớn. Nhưng theo thời gian dần dần trôi đi, những thuật luyện đan ấy cũng dần biến mất, đến thời đại của chúng ta, luyện đan sư chỉ còn lác đác vài người. Cho dù có, muốn luyện chế ra một viên đan dược tốt cũng cực kỳ khó khăn”.
“Bản Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan này tuy chỉ là tàn quyển, nhưng nếu có thể ngộ ra điều gì từ trong đó thì tuyệt đối sẽ trở thành đại sư luyện đan có ảnh hưởng đương thời”.
Tàn quyển vừa được công bố, tất cả mọi người lại xôn xao.
Hôm nay đấu giá Phong Tương làm sao vậy?
Sao vật đấu giá đưa ra càng lúc càng tốt.
Ở mảnh đất này, luyện đan sư cực kỳ khó tìm, cho dù tìm được, đan dược có thể luyện chế đa phần cũng là phế phẩm.
Nhiều người muốn tìm phương pháp luyện đan thời Thượng cổ cũng không tìm thấy, bây giờ có phương pháp luyện đan ở đây, sao bọn họ có thể không rung động.
Cho dù chỉ là tàn quyển thôi cũng đủ rồi.
Ở đây cũng có luyện đan sư kiêu ngạo, lúc này nghe thấy vậy, ai cũng nhìn về phía quyển sách cổ bằng da dê ở trên đài cao với ánh mắt lấp lánh, chỉ muốn đấu giá về tay ngay.
Các quý tộc thế gia thì càng đỏ con mắt.
Nếu bọn họ có thể đấu giá được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan thì có thể tặng cho luyện đan sư, nhân đó kết giao bằng hữu với bọn họ.
Đương Đương công chúa khẩn trương nói: “Tiểu Lục, có phải bên cạnh mẫu thân có một luyện đan sư không?”
“Dạ phải, còn là luyện đan sư cấp hai”.
“Vậy nếu chúng ta có thể đấu giá được cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan này rồi tặng cho người đó, có phải có thể có được mấy thứ như Tẩy Tủy Đan từ người đó hay không?”
“Chắc chắn rồi, đừng nói là Tẩy Tủy Đan, bất cứ đan dược nào người đó cũng sẽ cho công chúa. Luyện đan sư trên thiên hạ có ai mà không muốn có được phương pháp luyện đan thời Thượng cổ chứ”.
“Được, vụt mất hai món trước cũng đành, món này dù thế nào cũng phải đấu giá về. Những thứ khác bản công chúa không bằng Cố Thanh Hy, nhưng về võ công nhất định phải hơn nàng ta một bậc”.
“Nô tỳ ủng hộ công chúa”.
Ở một nhã gian khác, Trạch Vương lại động lòng lần nữa.
Nếu có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, sau này hắn ta muốn đột phá không phải dễ như trở bàn tay sao?
Ôn Nguyên Châu có sức hấp dẫn rất lớn với hắn ta.
Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan đối với hắn ta có sức hấp dẫn càng lớn.
Hai món trước không đấu giá được đã đành, món thứ ba dù có đập nồi bán sắt, hắn ta cũng phải đấu giá bằng được, tuyệt đối không thể để lỡ nữa.
Thượng Quan Sở khẽ ngước đôi mắt ôn hòa lên, hình như đã có hứng thú với món đấu giá thứ ba.
Chẳng mấy chốc, hắn ta lại cúi đầu nấu trà, giống như cũng chỉ có chút hứng thú vậy mà thôi.
Trong mắt Thanh Phong lóe lên tia sáng: “Chủ tử, phương pháp luyện đan thời Thượng cổ không tệ, hay là chúng ta cũng…”
“Vội cái gì, thứ tốt còn ở phía sau”.
Phía sau?
Phía sau có thứ gì tốt?
Chẳng lẽ chủ tử biết vật đấu giá quan trọng nhất ngày hôm nay là gì?
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy lóe lên tia sáng kì dị.
Món đầu tiên nàng muốn xem xem có thể luyện chế được đan Ngọc Bích theo cách của mình hay không, cho nên mới mua với giá cao.
Món thứ hai, nàng muốn đấu giá về tặng cho Diệp Phong. Ôn Nguyên Châu này hơn phân nửa là viên châu mà Diệp Phong bị cướp.
Còn món thứ ba thì bản thân nàng có hứng thú.
Xuyên đến cổ đại, vì nàng không có võ công nên đã chịu thiệt rất nhiều, bây giờ nàng nóng lòng muốn nâng cao thực lực của mình.
Thông qua đan dược nâng cao công lực là phương pháp đơn giản nhất. Nàng biết y thuật, cho nên nàng muốn có Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, tự mình nghiên cứu, tự mình luyện đan, dựa vào bản thân nâng cao công lực.
Cố thừa tướng đã khôi phục ý chí chiến đấu.
Ông ta có thể làm đến chức vị Thừa Tướng, thứ nhất là nhờ ánh hào quang của mẫu thân Cố Thanh Hy.
Thứ hai cũng là nhờ ông ta từng tình cờ kết giao với một luyện đan sư, không ít người đến nịnh bợ, từ đó con đường làm quan của ông ta hanh thông.
Ông ta nhất định phải có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan.
Chỉ khi có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, phủ Thừa Tướng của bọn họ mới có thể duy trì trăm năm hưng thịnh.
Cố Sơ Vân cũng muốn có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, nhưng cách nghĩ của nàng ta không giống với Cố thừa tướng.
Nàng ta không phải vì trăm năm hưng thịnh của phủ Thừa Tướng, nàng ta chỉ muốn mình có thể nâng cao công lực nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất.
“Cha, chúng ta mang theo tổng cộng bao nhiêu tiền?”, nàng ta không muốn vì tiền mà để vuột mất nó nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!