"Tiểu thư, người việc gì phải sỉ nhục Diệp sĩ tử chứ?"
"Ngươi thì biết cái gì".
Cố Thanh Hy nhìn về phía Diệp Phong bỏ đi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Từ không có tên tuổi gì lại có thể tiến vào vòng chung kết. Rõ ràng nổi danh thiên hạ, có cả danh lẫn lợi, rồi lại làm một tiểu nhị ở một quán rượu nhỏ bé.
Thú vị.
Người này chắc là có rất nhiều câu chuyện đây.
"Lão đại, đồ mà cô dặn chúng ta đã mua cả rồi, tốn mất 20 vạn lượng bạc, nhưng dược liệu đều là hàng thượng phẩm".
Liễu Nguyệt và Vu Huy bưng một cái hộp, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy đầy một bàn cao lương mỹ vị lẫn rượu ngon thì sáng cả mắt, vội vàng cầm đũa gắp lấy gắp để.
"Nhiều đồ ăn ngon thế này chắc phải tốn không ít tiền nhỉ, đồ nhậu ở Vân Túy Lầu không rẻ đâu".
Cố Thanh Hy mở cái hộp ra, đếm một lượt dược liệu rồi cười nói: "Tốt lắm, đúng là dược liệu mà ta cần".
Thu Nhi xót ruột đến đỏ cả mắt: "Tiểu thư, người tiêu nhiều tiền như vậy để mua chỗ dược liệu này làm gì? Bây giờ kiếm tiền không dễ đâu, chúng ta phải tiết kiệm chút".
"Ta nói này Thu Nhi, ngươi lại bắt đầu lèm bèm rồi, ăn gì cứ ăn, uống gì cứ uống, ăn uống no say rồi chúng ta về nhà".
Thu Nhi buồn bực.
Nghĩ tới sau khi về phủ Thừa Tướng, lão gia và Ngũ di nương đều sẽ gây phiền phức cho tiểu thư là nàng ta không thể nuốt nổi, trong đầu nàng ta toàn là nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với lão gia, thế mà tiểu thư của nàng ta thì lại cứ vừa ăn vừa uống với đám Tiêu công tử, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.
Mãi đến giờ hợi, Cố Thanh Hy mới chịu về phủ Thừa Tướng.
Trên đường đi Thu Nhi sốt ruột tới nỗi cứ đi qua đi lại.
"Tiểu thư, tại sao người lại đuổi đám Tiêu công tử đi, có lẽ có bọn họ thì lão gia sẽ không xử lý thẳng thừng người trước mặt người ngoài đâu".
"Đợi bọn họ đi rồi, những gì xảy ra không phải vẫn thế sao?"
"Vậy... hay là chúng ta đi tìm Trạch Vương nhờ giúp đỡ đi, chỉ cần Trạch Vương chịu ra mặt cho chúng ta thì chắc chắn lão gia sẽ không làm khó chúng ta đâu".
Cố Thanh Hy cười khẩy.
Tìm hắn ta?
Chỉ sợ mặt cũng không được nhìn thấy.
"Sợ cái gì, vạn sự có tiểu thư nhà ngươi là ta đây rồi".
Mắt thấy phủ Thừa Tướng đã ở trước mắt, Thu Nhi run rẩy nói: "Tiểu thư, hay là chúng ta đi cửa sau được không?"
"Đi cửa chính, quang minh chính đại mà vào".
Bất luận là cửa nào e là cũng đầy người của bọn họ, nếu đã vậy thì việc gì không đàng hoàng mà vào chứ.
"Loảng xoảng" một tiếng, Cố Thanh Hy đẩy cửa chính ra, quả nhiên đèn đuốc trong phủ Thừa Tướng sáng chưng, Cố thừa tướng đứng đầu, Đại phu nhân, Tam di nương, Ngũ di nương và cả các tiểu thư đứng sau thành một tốp người.
Cố Thanh Hy nhướn đầu nhìn tới, hạ nhân của phủ Thừa Tướng cơ bản đều đứng ở đó cả.
Thu Nhi vốn đã sợ hãi, lúc này vừa nhìn thấy đội hình này thì sợ đến mức mặt mày tái mét, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta vội vàng quỳ phập xuống, Cố Thanh Hy trực tiếp kéo nàng ta lên, lười biếng nói: "Ngươi là người của ta, trừ ta ra, ngươi không cần phải quỳ với bất cứ ai".
"Lão gia, người nhìn thấy rồi chứ, Tam tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược, vô pháp vô thiên, cô ta không những không coi người di nương này ra gì mà đến lão gia cô ta cũng không coi ra gì".
Ngũ di nương thút thít rên rỉ tố cáo, làm như Cố Thanh Hy đã phạm phải đại tội không thể tha thứ vậy.
Cố thừa tướng vốn đã đầy một bụng tức giận, lúc này nhìn thấy đứa con gái từ xưa đến nay luôn yếu ớt nhát gan lại dám coi thường ông ta thì lại càng tức giận hơn.
Cố Sơ Lan cười đắc ý, chỉ mong Cố thừa tướng càng tức giận càng tốt, tiện việc trút giận thay cho cô ta.
Đám người trong phủ đều chẳng phải chuyện của mình, đứng khoanh tay nhìn, đợi xem náo nhiệt.
"Cố Thanh Hy, trong mắt ngươi còn người cha này không?"
Ngũ di nương nói nàng tự dưng vô cớ đánh chết Hạ Vũ, còn đánh bà ta mấy gậy, ông ta không tin.
Lan Nhi nói nàng không những đánh phu tử mà còn cho công chúa mấy cái bạt tai, ông ta cũng không dám tin.
Hiện giờ...
Con gái thứ ba trước mắt đây làm gì còn vẻ khúm núm vâng vâng dạ dạ, yếu đuối dễ bị bắt nạt trước kia nữa.
Nàng bây giờ khí chất nổi bật, quanh người tản phát ra vẻ cuồng ngạo bề nghễ thiên hạ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có thế nào ông ta cũng không dám tin.
Cố thừa tướng chán ghét, bởi vì nàng bây giờ thực sự quá giống với người mẹ đã chết của nàng.
Cố Thanh Hy cười nhạo một tiếng, không hề sợ hãi nhìn thẳng tới: "Vậy trong mắt cha đã từng có đứa con gái này chưa? Từ khi con ra đời, cha đã không hỏi han gì tới, sau khi mẹ con qua đời cha lại càng để mặc cho hạ nhân ức hiếp con bằng mọi cách, lúc con ở trong phủ đói đến thoi thóp, lạnh đến toàn thân run rẩy thì cha đang làm gì? Cha còn đang bận ôm đám di nương của mình phong hoa tuyết nguyệt cơ mà".
"Tam tiểu thư, ngươi đánh ta cũng đành, dù sao ta cũng chỉ là một di nương nhỏ bé, nhưng sao ngươi có thể nói năng như vậy với cha mình, ông ấy là cha đẻ của ngươi đó", Ngũ di nương giả vờ tủi thân, không ngừng lấy tay lau nước mắt.
Cố Thanh Hy đến nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn bà ta, hoàn toàn coi như không thấy bà ta, dường như trong mắt nàng, Ngũ di nương còn chẳng bằng nổi một con kiến.
Cảm giác bị người khác coi thường này, lại còn là bị người mà mình coi thường nhất xem thường, trong lòng Ngũ di nương đã sụp đổ.
Con tiện tì nha đầu này tế bái cho người mẹ hạ tiện của nó một lần, tính tình liền thay đổi rồi sao?
"Tại sao ngươi lại đánh chết Hạ Vũ, tại sao lại đánh Ngũ di nương của ngươi?", Cố thừa tướng mặt mày tối sầm lại hỏi, chọn bỏ qua những lời Cố Thanh Hy vừa nói.
"Khi cha hỏi câu này thì có phải trước tiên nên hỏi Ngũ di nương mà cha yêu nhất mấy năm qua đã làm những gì với con không? Cũng phải, bất luận con có bị ức hiếp thế nào thì trong mắt cha, cũng chẳng có gì đáng bận tâm".
"Ngươi đang trách ta sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!