Thanh Phong lập tức bùng nổ: “Gì chứ? Gả Thu Nhi cho Vu Huy? Sao có thể được? Vu Huy là một tên thiếu gia ăn chơi đấy, hơn nữa, thân thế hắn ta hiển hách, chắc chắn sẽ không cưới hỏi Thu Nhi đàng hoàng, cùng lắm chỉ là nạp thiếp mà thôi. Với tính tình Thu Nhi, bảo nàng làm thiếp cho người ta, nàng nhất định sẽ không đồng ý”.
“Quái lạ, nếu ngươi và Thu Nhi đã không có gì thì sao phải khẩn trương như thế? Thu Nhi chỉ là một nha hoàn mà thôi, có thể làm thiếp của Vu Huy cũng không tính là nhục nhã gì, trái lại, còn nâng cao giá trị con người nàng hơn kìa, về sau còn được ăn sung mặc sướng”.
“Vương phi nương nương, Thu Nhi trung thành tận tâm với người, sao người có thể đối xử nàng như vậy được, thuộc hạ cầu xin người hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”.
Cố Thanh Hy chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, lúc này, Thanh Phong đang quỳ một gối cầu xin trước mặt nàng. Khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ.
“Không muốn Thu Nhi gả cho Vu Huy à? Cũng được thôi, vậy ngươi nói xem, hôm nay ta đã làm những gì?"
“Việc này… thuộc hạ nào biết Vương phi đã làm gì chứ? Thuộc hạ bị ngất mà!”, hơn nữa, rất có khả năng là Vương phi cố tình làm cậu ta choáng váng đấy!
Cố Thanh Hy lập tức trở mặt: “Sau khi hồi phủ, ta lập tức gả Thu Nhi cho Vu Huy, tên nhóc kia vốn rất yêu thích Thu Nhi nhà chúng ta mà!”
Đến lúc này, Thanh Phong mới kịp phản ứng, cậu ta hận không thể tát cho mình một cái: “Thuộc hạ sai rồi, vừa nãy Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, không hề đi đâu cả, cũng chẳng làm gì cả, thuộc hạ cũng không hề hôn mê”.
“Ngoan, vậy là được rồi, vốn dĩ ta cũng chẳng làm gì, ngươi cần gì phải cuống cuồng lên thế. Mỗi ngày Vương gia loay hoay với đủ thứ việc, cực chết đi được, một chút việc nhỏ mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn khiến hắn khó chịu à?”
“Vương phi, người thật sự không làm gì hả?”
“Vậy ngươi nghĩ ta có thể làm gì, bên ngoài toàn là người của Dạ Mặc Uyên, ngươi hôn mê, chẳng lẽ bọn họ cũng hôn mê?”
Những lời này khiến Thanh Phong cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Có lẽ là cậu ta suy nghĩ quá nhiều, chủ tử phái nhiều người canh giữ bên ngoài như vậy, chỉ cần có ai ra vào căn phòng này, bọn họ không thể nào không biết, chắc là Vương phi lại trêu đùa cậu ta nữa rồi.
Mấy ngày nay, ở Vương phủ, cậu ta không ít lần bị Vương phi đùa cợt.
“Vương phi nương nương, người sẽ không thưởng Thu Nhi cho Vu Huy thật chứ?”
“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã! Nếu ngươi cứ khăng khăng tố xấu ta trước mặt Vương gia, có lẽ ta sẽ thật sự đưa Thu Nhi đi làm thiếp cho Vu Huy. Dù sao cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, không có thì đổi một người khác. Chỉ cần dạy dỗ một chút là sẽ ngoan ngoãn và trung thành ngay thôi!”
Những lời này khiến Thanh Phong cực kỳ bất mãn.
Đồng thời, cậu ta cảm thấy tiếc thay cho Thu Nhi. Trong lòng, trong mắt nàng ấy đều là Vương phi nương nương, chuyện gì cũng suy nghĩ vì Vương phi nương nương, còn Vương phi thì sao, nàng ta xem Thu Nhi như một món hàng, nói tặng là tặng, nói bỏ là bỏ, không hề có một chút tĩnh nghĩa nào cả.
Cửa bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Dạ Mặc Uyên đã trở về.
Hắn mặc một thân cẩm bào màu tím, mang mặt nạ, nhìn không ra dung mạo chân thật, nhưng uy nghiêm và bá khí tỏa ra từ trên người hắn đủ để khiến người ta vừa liếc nhìn đã cảm thấy tự ti, cứ như đứng trước mặt hắn, bọn họ hèn mọn chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Dạ Mặc Uyên vừa vào, Cố Thanh Hy liền tỏ vẻ bất mãn, lên tiếng tố cáo.
“Vương gia, chàng nhìn xem, hội đấu giá này chả ra gì cả, không có nổi một món khiến ta yêu thích. Ta ở đây chán sắp chết rồi, sao chàng đi lâu như vậy chứ? Đừng nói là ra ngoài tầm hoa vấn liễu nhé!”
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Thanh Phong.
Thanh Phong cúi đầu, chột dạ nói: “Vật phẩm đấu giá đều là đồ tốt, tuy nhiên, không hiểu vì sao Vương phi lại không thích món nào cả”.
Không biết sao Thanh Phong lại có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Cậu ta theo bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nói dối đấy.
Cậu ta cũng không biết có phải mình đã lên nhầm thuyền giặc rồi hay không.
Khí lạnh trên người Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần, vì e ngại làm Cố Thanh Hy sợ.
“Bổn vương ra ngoài là vì có chuyện cần phải làm, nàng nghĩ đi đâu vậy? Nếu nàng đã không thích những thứ kia, vậy nàng thích gì? Bổn vương sẽ tặng cho nàng!”
“Thật à? Bất kể ta muốn gì, chàng đều tặng à?”
Tim Dạ Mặc Uyên thoáng đập nhanh một nhịp.
Hắn rất quen với ánh mắt này, có cảm giác như nàng lại đang tính toán cái gì đó.
“Chỉ cần bổn vương lấy được, đương nhiên sẽ tặng, thế nhưng… ngoại trừ Long Châu!”
“Dù ta có đòi Long Châu thì chàng có để tặng ta à? Yên tâm đi, ta không có hứng thú với Long Châu!”
Cố Thanh Hy đến gần Dạ Mặc Uyên, giật giật ống tay áo của hắn, cười nịnh nọt: “Vương gia, nghe nói trong hoàng cung có một nơi gọi là phòng bảo tàng hoàng gia, chỗ đó có rất nhiều bảo bối, chàng có thể dẫn ta đi xem được không?”
“Ồ… khẩu vị của nàng đúng là không hề nhỏ, mỗi một thứ trong đó đều là chí bảo của Dạ quốc, có giá trị liên thành đấy!”
“Vương gia không nỡ à? Ta biết ngay mà, nam nhân các người chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng trên thực tế là vắt cổ chày ra nước…”
Dạ Mặc Uyên cau mày, thầm nghĩ vì sao nàng lại đột nhiên đòi đến phòng bảo tàng hoàng gia?
Tuy nơi đó có không ít thứ tốt, nhưng hầu hết đều là đồ cổ, tranh chữ cùng một vài món kỳ trân dị bảo mà thôi, tính ra cũng không có gì là đặc biệt.
Nàng muốn đến đó để tìm thứ gì?
Dường như nhìn ra Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, Cố Thanh Hy nhếch miệng: “Chàng nghĩ về ta tệ hại đến thế là cùng, ta cũng chỉ muốn đi xem trân bảo trong đó mà thôi, nếu có thích thì lại thương lượng cùng Vương gia một phen. Nếu chàng không muốn thì thôi đi, xem như ta chưa từng nói gì cả, dù sao ta cũng nhìn thấu rồi, nam nhân chẳng có ai là tốt cả!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!