Huống hồ dây mềm còn đan xen chằng chịt trong sát trận tuyệt thế thượng cổ trận Nhu Tràng, uy lực còn lớn hơn gấp một nghìn lần.
“Phụt...”
Cố Thanh Hy lại bị tia sáng cứa vào lưng, ngay cả xương cũng lộ ra ngoài.
May mà nàng không bị dây mềm cắt trúng, nếu không cơ thể nàng đã bị cắt thành hai nửa.
Có nàng bảo vệ, ba ông lão tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn thấy nàng bị thương đầy mình, máu me đầm đìa, trái tim họ như muốn tan nát, vội vàng tiếp tục ngăn cản dây mềm.
Họ nghẹn ngào bảo: “Vương phi, cầu xin cô, cô đừng lo cho chúng ta nữa, chúng ta đều đã lớn tuổi, sống quá đủ rồi”.
“Cầu xin cô, đừng quan tâm chúng ta, có ai không... Các ngươi mau tìm cách phá trận đi chứ!”
Các ông lão trong trận gào khóc.
“Sao các ngươi lại nói nhảm nhiều thế nhỉ, còn sức thì lo mà giữ lại để phá trận đi kìa!”
Cố Thanh Hy đau sắp chết luôn rồi.
Nàng chỉ đang cố gắng chống đỡ bằng một hơi.
Kể cả trước đây, nàng cũng rất ít khi bị thương nặng như vậy.
Vết thương này như có hàng nghìn lưỡi dao chém vào người nàng.
Điều thảm hại hơn cả lăng trì đó là những tia sáng này cắt sâu tận xương, nàng cảm thấy như xương của mình đều bị cắt đứt.
Chết tiệt.
Rốt cuộc mắt trận nằm ở đâu, tại sao nàng tìm mãi không thấy?
Dạ Mặc Uyên bố trí trận pháp bá đạo như vậy ở đây để làm gì?
Cho dù là cao thủ cấp bảy, trận pháp này cũng có khả năng giết chết họ.
Hoa lão gia tử ở ngoài trận hoàn toàn không màng hình tượng của mình, ông ấy vừa phá trận, vừa gào khóc: “Cháu gái, lão nhị, lão tam, lão tứ, mọi người nhất định phải cố gắng, ta sẽ tìm cách cứu mọi người ngay. Mắt trận đâu rồi, rốt cuộc mắt trận đang ở đâu, tại sao ta tìm nãy giờ vẫn không tìm được mắt trận, á... Các ngươi mau giúp ta tìm mắt trận ở đâu đi chứ!”
“Phụt...”
Lại một ông lão kiệt sức bị dây mềm làm bị thương, cánh tay ông ấy bị cắt đứt lìa, nếu không nhờ Cố Thanh Hy giúp đỡ kịp thời, có lẽ họ đã mất mạng.
Họ là cấp bốn đỉnh phong mà còn không chịu nổi.
Còn Cố Thanh Hy chỉ mới cấp hai mà lại có thể chống đỡ lâu như vậy, còn bảo vệ họ, họ không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cố Thanh Hy lảo đảo, nàng cũng đã sắp không chịu nổi nữa.
Nàng không sợ đau.
Không sợ chết.
Nhưng nàng sợ khi mình chết rồi, hàng nghìn hàng vạn con dân Ngọc tộc nên làm gì?
Huyết chú vẫn chưa được giải.
Thần Phi đại ca còn đang đợi nàng đem Long Châu về cứu mạng.
“Cháu gái, cẩn thận...”
Bên tai là tiếng la hét như tan nát cõi lòng của Hoa lão gia tử.
Cố Thanh Hy biết nàng đã bị dây mềm bao vây. Nếu như cứu ba ông lão, nàng nhất định sẽ chết.
Nếu tự cứu mình, họ chắc chắn sẽ chết.
Bởi vì nàng thật sự đã kiệt sức.
Vào thời khắc tử vong sắp ập tới, nàng vẫn chọn cứu ba ông lão.
Khi thấy dây mềm bắn tới từ phía đối diện, Cố Thanh Hy cười tang thương, một giọt nước mắt lăn xuống.
Cuối cùng vẫn...
Phải phụ lòng Ngọc tộc...
“Shh...”
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Một số người không dám nhìn cảnh tượng bi thảm kia.
Một số người sợ hãi la toáng lên.
Một số người thì gào khóc gì đó.
Tất cả mọi người đều biết Cố Thanh Hy đã xong rồi.
Nàng sẽ bỏ mạng tại đây vào độ tuổi như hoa.
Nào ngờ Tiểu Cửu Nhi không biết từ đâu lao tới, chín cái đầu khổng lồ liều mạng đập vào trận Nhu Tràng, nhưng... chỉ khiến trận pháp rung lên vài lần, trận pháp vẫn không mở, ngược lại nó bị bắn ngược ra xa.
Linh thú có linh, một lần không thành công, nó lại tiếp tục đâm đầu tới.
May mà nhờ nó va chạm, những sợi dây mềm mới chậm lại, kéo dài thời gian cho Cố Thanh Hy.
Ở trước mặt hung trận thượng cổ, dù cho Tiểu Cửu Nhi cố hết sức ứng phó cũng không thay đổi được kết quả.
Những sợi dây mềm như có mắt, tất cả chúng đồng loạt đánh úp về phía Cố Thanh Hy như muốn cắt nàng thành thịt vụn.
“Không...”
Hoa lão gia tử rất muốn tự tử luôn cho rồi.
Ông vất vả lắm mới nhận một người cháu gái, chẳng lẽ nàng lại phải bỏ ông mà đi ư?
Lẽ nào ông là một kẻ xui xẻo?
Vào thời khắc sinh tử của Cố Thanh Hy bỗng nhiên có hai luồng chưởng lực đánh tới, theo sau đó là hai tiếng hét thật lớn.
“A Hy...”
“Tiểu tỷ tỷ...”
Chủ nhân của hai giọng nói này có khí thế vương giả vừa bá đạo vừa uy nghiêm, chỉ nghe giọng thôi đã khiến người ta không chịu được muốn quỳ rạp xuống.
Nhưng trong giọng họ lại có hoảng hốt, có căng thẳng, có lo lắng, có sợ hãi, rất khó để tưởng tượng nhân vật như vậy cũng có lúc sợ hãi.
“Ầm ầm...”
Khoé mắt Dạ Mặc Uyên và ma chủ như muốn nứt ra, cả hai dốc toàn lực tung một chưởng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!