Cố Thanh Hy phì cười: “Giết Diệp Phong là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, không phải những người khác trong Ma tộc, cho dù các người giết hết tất cả người trong Ma tộc thì đã sao?”
“Khi xưa hoàng tử ở núi Lạc Hồn, ngoại trừ Lan kỳ chủ, tất cả kỳ thủ của Ma tộc cũng có không ít người ức hiếp ngài”.
“Nhưng kỳ thủ của núi Lạc Hồn đều đã bị thương và chết hết rồi”.
“Đó là bọn họ tự chuốc lấy, có vài kẻ chết hơi sớm, bọn ta không thể thay hoàng tử trả thù, đương nhiên phải giết sạch người của Ma tộc. Huống hồ Lan kỳ chủ vẫn chưa chết, ai biết được ông ta có đang trốn trên núi Vân Kỳ hay không”.
“Lan kỳ chủ không có trên núi Vân Kỳ”.
“Cô một lòng hướng về Ma tộc, cô nói không có trên núi Vân Kỳ là không có sao?”
Hoàng hậu Sở Quốc vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, bà ấy bệnh nặng, thỉnh thoảng lại ho, khiến người ta đau lòng: “Ta tin Cố cô nương sẽ không lừa ta, có lẽ Lan kỳ chủ thật sự không có trên núi Vân Kỳ”.
“Cho dù Lan kỳ chủ không có trên núi Vân Kỳ, có lẽ Ma chủ đang ở trên núi Vân Kỳ. Trên bất chính dưới tất loạn, hắn ta có thể dạy ra đám bại hoại như Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, nghĩ cũng biết hắn ta không phải thứ tốt lành gì”.
Cố Thanh Hy đỡ trán.
Nàng biết ngay người của Sở Quốc chắc chắn sẽ không dành lời gì tốt đẹp cho Tư Mạc Phi.
Nàng sợ lỡ như Tư Mạc Phi nổi giận, tất cả người ở đây cũng không đủ để bồi táng.
“Ma tộc có hàng vạn người, ma chủ lại có nhiều việc phải làm, đâu quản được nhiều như vậy”.
Ma chủ ra sức gật đầu.
Đúng vậy, vẫn là tiểu tỷ tỷ của hắn ta thương hắn ta, hiểu hắn ta.
“Hôm nay ngươi làm thuyết khách cho Ma tộc sao?”, Hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng nói.
“Ngươi từng cứu thê nhi của trẫm, trẫm nên cảm tạ ngươi, nhưng hôm nay, nếu ngươi làm thuyết khách cho Ma tộc thì không còn gì để nói nữa. Ma tộc tàn bạo, hành hạ con trai trẫm suốt mười mấy năm, hại con trai trẫm sống không bằng chết, cuối cùng chết thảm ở núi Huyết Hồ Lô, thù này trẫm không nuốt trôi được”.
Hoàng hậu Sở Quốc ở bên cạnh im lặng lau nước mắt.
“Cố cô nương, chuyện của Phong Nhi cô biết rõ hơn ai hết, cô cũng nên biết Phong Nhi sống thê thảm như thế nào. Phong Nhi biết rõ nó là con trai của bọn ta, nhưng nó lại không dám nhận bọn ta. Lúc nó chết, trong lòng nó đau khổ thế nào, hối tiếc thế nào”.
“Còn bọn ta, bọn ta là phụ mẫu, dù có cả thiên hạ, nhưng lại không bảo vệ được con trai mình, thậm chí còn không tìm thấy xác. Nếu không thể trả mối thù này cho nó, bọn ta không xứng làm phụ mẫu”.
“Diệp Phong đúng là rất thảm, nhưng oan có đầu nợ có chủ, các người nên tìm Lan kỳ chủ, nên tìm những người ngược đãi hắn ta mà trả thù. Các người đau khổ vì mất con, nhưng các người giết bao nhiêu kỳ thủ của Ma tộc, lẽ nào phụ mẫu bọn họ không đau khổ vì mất con sao? Bọn họ nên tìm ai trả thù?”
“Đó là báo ứng của chúng, người của Ma tộc không có ai tốt lành”.
“Các người tàn sát con dân Ma tộc, lẽ nào các người là người tốt hay sao?”
Ma chủ ra sức gật đầu.
Ma tộc nhân nhượng hết lần này tới lần khác, Sở Quốc lại từng bước lấn tới, giết nhiều người của Ma tộc như vậy, bọn họ không phải người tốt.
Tướng quân Sở Quốc phẫn nộ nói: “Càn rỡ, hoàng thượng, rõ ràng nữ nhân này đến đây để làm loạn, mạt tướng khẩn cầu hãy bắt lấy nàng ta”.
Cố Thanh Hy đứng thẳng người, không quan tâm đến người trước mắt là hoàng đế cao cao tại thượng của Sở Quốc.
Cũng không quan tâm ở đây còn có bao nhiêu tướng sĩ Sở Quốc.
“Hoàng thượng, ngài là hoàng đế của Sở Quốc, nhưng vì trả thù cho con trai của mình mà bỏ mặc hàng vạn người dân của Sở Quốc không quan tâm, ngài là vị vua nhân ái sao?”
“Càn rỡ, trước khi hoàng thượng ngự giá thân chinh, đã sắp xếp ổn thỏa cho Sở Quốc, hoàng thượng bỏ mặc người dân không quan tâm lúc nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!