Võ công như vậy chẳng phải là còn mạnh hơn cả Ma chủ cùng Dạ Mặc Uyên, hơn nữa cũng mạnh hơn tộc trưởng của bọn họ hay sao?
<
Cố Thanh Hy rõ ràng chỉ có thực lực cấp 2 thôi mà?
Nếu như nàng có thực lực mạnh đến cấp 7 thì Tống Ngọc còn có thể đánh được nàng hay sao?
Advertisement
"Lúc trước tộc trưởng của ta bị thương, không chỉ bị thương hại đến một phần võ công mà còn thương hại đến một phần ký ức. Cũng may ông trời không phụ lòng người, đã để cho Bạch Cẩm tìm được tộc trưởng, ta tin rằng chuyện tộc trưởng khôi phục thực lực xưa kia chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Nàng đã mất một phần võ công cùng một phần ký ức của mình sao?
Rõ ràng là nàng đã mất đi toàn bộ đó, các người có hiểu không hả?
Hai mắt nàng sáng lên, nàng nói: "Vậy ngươi có thể giúp ta nâng thực lực lên cấp 7 không?"
"Băng tộc có không ít thuật pháp không truyền ra ngoài, có lẽ có thể giúp tộc trưởng nhanh chóng gia tăng thực lực".
"Vậy thì tốt, chờ xong chuyện ở đây thì ngươi có thể dẫn ta tới Băng tộc".
Nếu như có thể hồi phục lại thực lực cấp 7 thì nàng càng dễ dàng tìm kiếm long châu hơn.
Cho dù nàng có phải là tộc trưởng của Băng tộc hay không thì nàng cũng phải thừa nhận trước rồi tính sau.
Bạch Cẩm kích động nói: "Vâng".
Nàng ta còn đang sợ tộc trưởng không chịu trở về, không ngờ tộc trưởng lại chủ động đưa ra đề nghị trở về Băng tộc.
Đây là niềm vui lớn nhất đối với Băng tộc của các nàng.
Phó tộc trưởng Tư Không cười nhạo một tiếng, sát khí tràn ra.
"Nếu như đã cùng một bọn thì hôm nay toàn bộ đều để mạng lại đây đi!"
Cố Thanh Hy nói với một nụ cười không chút sợ hãi: "Muốn bọn ta bỏ mạng lại đây sao? Lão già xấu xa, ông nghĩ Thiên Phần tộc của mình có bản lĩnh đó không? Ha... thiên hạ đệ nhất lâu, Băng tộc, Chiến thần Dạ quốc, Ma chủ Ma tộc, cho dù là thế lực nào cũng không dễ chọc vào".
"Đúng là không dễ chọc vào, nhưng Thiên Phần tộc bọn ta không quan tâm. Hơn nữa các ngươi đều đơn thương độc mã đứng trong Thiên Phần tộc bọn ta, nếu như bọn ta muốn xóa sổ các ngươi và không để lại chứng cứ thì rất dễ dàng".
"Phó tộc trưởng Tư Không, ông đã sống đến từng này tuổi đầu mà sao vẫn còn không hiểu được những đạo lý đơn giản vậy? Bọn ta thông qua truyền tống trận mới đến được Thiên Phần tộc, ông nghĩ bọn ta không hề chuẩn bị gì hay sao?"
"Ngươi không cần mồm loa mép giải ở đây, thái thượng trưởng lão, bọn ta bị lạc ở cấm địa Đan Hồi cốc, vô tình bị truyền tống trận đưa đến Thiên Phần tộc. Cấm địa Đan Hồi cốc không phải là nơi tốt lành gì, ta dám khẳng định ngoại trừ bọn chúng thì bên ngoài không hề có hỗ trợ".
Khi thái thượng trưởng lão phất tay, Thiên Phần tộc lập tức gióng lên chuông báo động, các cao thủ đều đã ra ngoài.
Cho dù đám người này có hỗ trợ hay không thì hôm nay cũng không thể buông tha.
Chỉ cần buông tha cho một người thì Thiên Phần tộc bọn họ chắc chắn sẽ chịu thương tổn chí mạng trong tương lai.
Ma chủ bật cười, trìu mến vuốt ve hoa mạn đà la bên hông, nói bằng thanh âm mị hoặc: "Hoa nhi của bổn tọa đã lâu không uống máu, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng được uống máu no nê".
Bạch Cẩm và Tịch Thấm chia ra hai bên trái phải bảo vệ Cố Thanh Hy, ánh mắt lộ vẻ lãnh ngạo, chuẩn bị cho một hồi đại khai sát giới.
Nét mặt Dạ Mặc Uyên không hề thay đổi, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy tư thế của hắn rõ ràng là tư thế tốt nhất để bảo vệ Cố Thanh Hy.
Tất cả họ đều biết rằng đây là một hồi huyết chiến, không thể chắc chắn liệu họ có thể sống sót trở ra hay không, nhưng nếu như chỉ có một người có thể còn sống rời đi thì người đó phải là Cố Thanh Hy.