Đúng lúc này, Diệp Phong cũng hạ xuống một quân.
Quân cờ này của Diệp Phong có thể nói là tìm được đường sống trong cõi chết, hắn ta đã làm cho quân đen xuất hiện ánh rạng đông.
Mọi người không kìm nổi khen: "Diệp tài tử hay cho một chiêu tìm được đường sống trong cõi chết, quân đen có hy vọng rồi".
"Đúng đó, ngươi xem quân trắng đều bị quân đen bao vây, dù có chắp cánh cũng khó mà thoát được".
"Cố Tam tiểu thư phải thua rồi".
Cố Thanh Hy nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi.
Nước cờ này hạ rất hay, không những khiến bản thân giết ra khỏi vòng vây, còn vây ngược lại nàng. Diệp Phong này e rằng cũng không đơn giản như suy nghĩ của nàng.
Cố Thanh Hy cầm lấy quân trắng, thuận tay lười biếng vứt ra ngoài.
Hít...
Mọi người hít sâu một hơi, không dám tin nhìn bàn cờ.
Nước cờ... nước cờ kia của Cố Thanh Hy biết rõ phía trước cực kỳ nguy hiểm vẫn dũng cảm tiến lên liều chết xông ra ngoài. Đó là một loại can đảm thấy chết không sờn, cũng vì sự gan dạ ấy mà khiến quân trắng tìm được một cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Quân trắng phá vây xông ra, đối đầu với quân đen.
Cái này...
Cố Thanh Hy chẳng thèm suy nghĩ đã trực tiếp hạ cờ.
Nàng ta là thuận tay hay am hiểu đánh cờ vậy?
Mặc dù có am hiểu thuật đánh cờ cũng không thể nào hóa giải nước cờ của Diệp tài tử trong thời gian ngắn như vậy mới đúng chứ?
Cố Thanh Hy phồng má, nghĩ mà sợ nhìn mọi người: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Lẽ nào ta hạ sai rồi? Ta thua rồi hả?"
Mọi người vỗ đùi.
Bọn họ nghĩ cái gì vậy trời.
Cố Tam tiểu thư nổi tiếng là đồ ngốc, sao nàng ta có thể am hiểu thuật đánh cờ được.
Diệp Phong ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần nhìn bàn cờ trước mặt.
Kỳ Thánh không nhịn được dựng ngón cái lên khen: "Hay cho một chiêu tìm được đường sống trong cõi chết, hay cho một chiêu dũng cảm tiến tới. Hai tên nhóc các ngươi đúng là khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó".
"Vậy là ta không có hạ sai đúng không? May quá may quá, làm ta sợ muốn chết. Đúng rồi, sao các ngươi lại không hạ? Mau hạ đi, ta cũng sớm chút trở về ngủ nữa".
Khóe miệng mọi người giật giật.
Ngủ cái gì mà ngủ?
Hạ cái gì mà hạ?
Nước cờ này đều là con đường chết, mỗi một bước đi đều cực kỳ khó khăn, bọn họ phải hạ vào chỗ nào.
Trạch Vương sốt ruột đến nỗi xoay quanh, hận không thể đập bể bàn cờ.
Tất cả đều là con đường chết, đây thật sự là ván cờ mà con người có thể chơi sao?
Kế tiếp, Kỳ Thánh cứ hạ xuống một con thì Cố Thanh Hy luôn có thể chặn ông ta lại.
Ông ta lui, Cố Thanh Hy lui.
Ông ta tiến, Cố Thanh Hy cũng tiến.
Có một điểm chung là lần nào Cố Thanh Hy cũng vứt câu đố lại cho ông ta, khiến Kỳ Thánh tức đến mức giật tóc, không biết rốt cuộc có phải nàng ta đang cố ý chơi mình hay không.
Cố tình Cố Thanh Hy còn lộ ra vẻ mặt vô tội, ngây ngô cười.
Trong lúc đó, Diệp Phong cũng hạ xuống 4 quân, chỉ là quân nào quân nấy đều bị Cố Thanh chắn trở về.
Thường Chân và Thường Bình chỉ có nước nhìn, vì họ còn chẳng có khả năng hạ xuống một con cờ.
Trạch Vương ngồi không yên, cả người vừa ngứa vừa đau, khuôn mặt điển trai cũng bị hắn ta cào chảy máu, cũng có rất nhiều chỗ riêng tư ngại mất mặt không dám cào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hắn ta không chịu nổi, tiện tay cầm một quân hạ xuống.
Cố Thanh Hy cạch một tiếng, lập tức hạ xuống một quân, cười nói: "Ta cảm thấy nơi này nhìn rất thuận mắt nên bèn hạ xuống chỗ này".
Trạch Vương trợn to hai mắt.
Ngay từ đầu, quân cờ mà hắn ta hạ xuống đã là một nước cờ chết.
Mà Cố Thanh Hy chỉ hạ xuống một con, lợi dụng xu thế hủ bại phá toàn bộ quân đen của hắn ta.
Toàn bộ quân đen... đều bị tiêu diệt?
Hắn ta run rẩy nói: "Không thể nào, chỉ là một quân cờ đã hóa giải cả ván cờ Linh Lung, Cố Thanh Hy, ngươi ăn gian".
Cố Thanh Hy sợ tới mức suýt rớt cây mía trong miệng, cãi cọ: "Ta ăn gian hồi nào? Là có người dạy ta đánh cờ hả? Hoàng thượng, người đến nói một tiếng công bằng đi, nhiều người như vậy nhìn, ta có thể ăn gian kiểu gì. Trạch Vương không muốn thua nên đẩy hết mọi chuyện cho ta đúng không? Huống chi, chẳng phải ván cờ này còn chưa đánh xong sao?"
Dạ Hoàng tê cả da đầu, có một đàn quạ cạc cạc bay qua, đúng là không nói nổi nên lời.
Kỳ Thánh kinh ngạc nhìn bàn cờ: "Giải... không ngờ lại giải được... ván cờ Linh Lung giải được rồi... Trời ạ... ta chơi cả mấy chục năm cũng không giải được, sao lại khiến cô giải được vậy? Nhóc con, cô nói cho ta biết xem cô giải nó bằng cách nào thế?"
"Điều này thì có gì khó, tùy tiện vứt ra một con không phải là được rồi à", nàng nói một cách hết sức đơn giản, trực tiếp.
Nhưng Kỳ Thánh lại chẳng tin một chữ nào.
Một lần hai lần có thể là ngoài ý muốn, nhưng không thể lần nào cũng vừa khéo đúng không?
Kỳ Thánh dám chắc thuật đánh cờ của người phụ nữ trước mặt cao hơn cả mình.
Hơn nữa, còn cao hơn vô số lần.
Kỳ Thánh mừng rỡ như điên, trong lòng vẫn luôn nghẹn một bụng câu hỏi, nắm Cố Thanh Hy hỏi cả tá vấn đề.
Cố Thanh Hy cản ông ta lại, bực bội nói: "Ông già, nếu ta thắng, vậy theo ván cược ban nãy có phải nên bái ta làm thầy, gọi một tiếng sư phụ không?"
"Sư phụ ở trên, xin nhận đồ đệ một lạy".
Hai đầu gối Kỳ Thánh khẽ cong, quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu, lớn tiếng hô: "Sư phụ, từ nay về sau, ta chính là đệ tử của cô, cô có gì sai sử thì có thể nói cho ta bất cứ lúc nào".
"Bịch..."
Có không ít quan lại và sứ thần suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Trên trán của họ chợt trượt xuống ba vạch đen, không dám tin nhìn gương mặt mừng rỡ như điên kia của Kỳ Thánh.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng lảo đảo một cái suýt ngã.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!