Môi của Trạch Vương càng sưng càng to, lời nói ra mơ hồ không rõ, mọi người đều nghe không hiểu hắn ta đang nói gì.
Cố Thanh Hy làm như nghe thấy thật, gật đầu nói: "Ta biết tủi thân, ngài ngoan lắm, thua cũng không bỏ trốn mất người, dù sao ta cũng là người của Dạ Quốc, lại không phải là người của Sở Quốc, Triệu Quốc hay Hoa Quốc, vàng bạc châu báu mà hoàng thượng ban thưởng cũng không để cho người ngoài được".
"Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy".
"Đúng đúng đúng, ngài bị thương rất nặng, ngài yên tâm, ta sẽ không bắt nạt người yếu đuối, có điều có chơi có chịu, ba trăm vạn lượng bạc đó Trạch Vương vẫn phải trả cho ta mới được".
Trạch Vương suýt chút nữa là hộc máu mồm.
Đám hạ nhân lũ lượt tới đỡ Trạch Vương ngồi dậy, không ngừng xoa dịu rồi giúp hắn ta xử lý vết thương.
Diệp Phong nhìn về phía mấy bàn cờ trước mặt, tâm trạng trầm trọng, bàn tay giấu trong ống tay áo nhanh chóng tính toán.
Ván cờ Linh Lung...
Hắn ta đã cố hết sức rồi.
Tại sao Cố Thanh Hy lại có thể chặn hết đường đi của hắn ta trong thời gian ngắn như vậy nhỉ?
Nếu như nàng muốn thắng thì bất cứ lúc nào cũng có thể thắng hắn ta và Kỳ Thánh, nhưng nàng lại giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, chơi đùa bọn họ đúng một tuần hương.
Cuối cùng...
Cuối cùng lại trực tiếp làm mất mặt Trạch Vương, khiến Trạch Vương nổi trận lôi đình.
Bất luận Cố Thanh Hy chơi ván cờ này với tâm thái thế nào thì không thể phủ nhận rằng hắn ta đã thua, thua không còn manh giáp.
Giống như việc vẽ tranh vừa nãy cũng vậy, Cố Thanh Hy căn bản không hề dốc toàn lực, nếu như nàng dốc toàn lực thì chỉ sợ thắng bại khó phân.
Từ phu tử liên tục cắn vào lưỡi, run rẩy chỉ Cố Thanh Hy: "Thượng Quan phu tử, Cố... Cố tam tiểu thư thật sự đã thắng rồi ư?"
"Ván cờ Linh Lung đã bị phá thì không thắng là gì?"
"Không phải, ta muốn hỏi làm sao cô ta phá được? Rốt cuộc cô ta có biết chơi cờ hay không?"
Nói nàng không biết chơi cờ thì ông ta tuyệt đối không dám tin. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nói nàng biết chơi cờ thì nàng lại giống một người bất tài.
Từ phu tử hoang mang.
Thượng Quan Sở nheo hai mắt lại, dường như đang suy tư gì đó.
Dịch Thần Phi mỉm cười cưng chiều, đôi mắt in bóng Cố Thanh Hy đó có thêm ý cười.
Tất cả sứ thần đều mãi hồi lâu mới phản ứng lại.
Một lúc lâu sau, sứ thần của Hoa Quốc cười nhạo nói: "Cờ thánh cái gì, đến một con nhóc mười mấy tuổi cũng không bằng mà vẫn còn mặt mũi tự nhận là cờ thánh"
Sứ thần Sở Quốc chợt lạnh lùng, châm biếm lại: "Ha, vài quốc gia nào đó sai trái không biết xấu hổ, cho rằng đem cả trạng nguyên tới là nắm chắc phần thắng, kết quả ngay vòng đầu tiên đã bị hạ gục hoàn toàn".
Câu nói này như đâm thẳng vào trái tim của sứ giả Hoa Quốc.
Đường đường đến ba trạng nguyên mà ngay từ vòng so tài đầu tiên đã bị đánh bại toàn tập.
Thực sự là quá mất mặt.
"Vậy cũng còn hơn vài quốc gia nào đó, đường đường là viện trưởng của học viện đế quốc mà vòng đầu tiên cũng bị đánh bại, ha ha ha, đó là viện trưởng của học viện cấp cao nhất của nước nào đấy".
Không ít người của Sở Quốc đã tức giận.
"Chúng ta ít nhất vẫn còn lại một hạt giống nữa, nhìn xem nước nào đó kìa, đến một hạt giống cũng không còn".
Sở Quốc và Hoa Quốc giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa, Dịch Thần Phi khuyên giải: "Các vị chớ làm hỏng hòa khí, đại hội đấu văn chỉ để luận bàn người tài, quan trọng là tham gia, thua thắng chẳng qua chỉ là thứ tự thôi".
Dịch Thần Phi đứng lên nói.
Bọn họ đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, vượt ngàn dặm lý để tới Dạ Quốc không phải là vì chuông Phá Hồn sao.
Nếu như thua thì khác nào phải trơ mắt ra nhìn chuông Phá Hồn bị cướp đi?
Bọn họ đang muốn oán hận nhưng vừa nghĩ tới Dịch Thần Phi tài học như vậy, rõ ràng rất có cơ hội sẽ đạt lại vị trí thứ nhất, vậy mà hắn ta lại từ bỏ.
Chứng minh hắn ta không có quá nhiều bận tâm tới chuông Phá Hồn, bọn họ làm sao có thể nói nhiều được nữa.
Hoa Quốc và Sở Quốc vốn có quan hệ tế nhị, vì mấy câu nói này mà càng tế nhị hơn rồi.
Cố Thanh Hy đã thắng, lẽ ra Cố thừa tướng phải rất nở mày nở mặt. Nhưng mặt mày ông ta u ám như cũ.
Việc thắng này chẳng hề vẻ vang gì, hơn nữa ông ta ngoài chán ghét ra thì chả còn cảm xúc gì với đứa con gái thứ ba này của mình.
"Nha đầu xấu xí lại thắng nữa rồi", Tiêu Vũ Hiên thì thầm tự nói, như đang nằm mơ vậy.
Cố Thanh Hy nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp từ chối: "Ta hối hận rồi, ta không nhận ông làm đồ đệ nữa, ông tự xử lý đi".
Đùa à, nàng không muốn đem theo một con ghẻ đâu.
"Sư phụ, có phải đồ nhi có chỗ nào không tốt không? Ta có thể thay đổi".
"Lão đầu, ông tốt xấu gì cũng là một Kỳ Thánh danh chấn thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài, nếu thật sự nhận ông làm đồ đệ thì người trong thiên hạ không biết sẽ chỉ trỏ bàn tán thế nào nữa".
"Sư phụ nói đùa rồi, nếu như cô là kẻ bất tài vậy người người trong thiên hạ há chẳng phải đến kẻ bất bài cũng không bằng sao".
Kỳ Thánh thay đổi thái độ trước đó, khúm núm y như một đồ đệ ngoan ngoãn, mặt dày mày dạn bám lấy Cố Thanh Hy.
Trong đám đông không biết ai đã hét lên một câu: "Có chơi có chịu, nếu cô đã nói muốn nhận Kỳ Thánh làm đồ đệ thì làm gì có chuyện hối hận".
Mọi người lũ lượt bàn tán, không ít đại thần Dạ Quốc lần lượt khuyên Cố Thanh Hy nên nhận Kỳ Thánh làm đồ đệ, đó là chuyện tốt nổi danh thiên hạ, có thể đem lại không ít vẻ vang cho Dạ Quốc.
Đám sứ thần Sở Quốc sắc mặt đen thui như đít nồi, không nói năng gì cả.
Kỳ Thánh đại diện cho Sở Quốc bọn họ, hiện tại lại đi làm độ đệ cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch, mặt mũi của Sở Quốc đều bị ông ta hủy hoại sạch rồi.
Điều tức hơn là con nhóc đó còn không chịu nhận ông ta làm đồ đệ, phải để ông ta dày mặt xin xỏ.
Cố Thanh Hy cắn răng.
Nếu như nàng phá hỏng quy tắc trước mặt mọi người vậy khác nào Trạch Vương cũng không cần phải trả 300 vạn lượng bạc đó cho nàng.
Không được, 300 vạn lượng bạc lận, nếu như để con vịt chết bay mất thì quá nghẹn khuất.
"Được, ta nhận. Có điều Trạch Vương, 300 vạn lượng bạc đó không phải nên trả trước một ít sao".
"Cho bổn vương ba ngày, bổn vương sẽ tự trả cho ngươi".
"Ồ... hóa ra ngài không có tiền, nói sớm là được rồi mà, ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, ta có thể cho ngài ba ngày nhưng tiền lãi thì hai ta có phải cũng nên tính lại không nhỉ".
Trạch Vương tức đến nỗi nội thương lại thêm nặng, nếu không phải có người hầu đỡ thì sợ là đã ngã xuống rồi.
Tiêu Vũ Hiên xoa trán.
Nha đầu xấu xí này chắc chắn là đang cố ý sỉ nhục Trạch Vương.
Chỉ có ba ngày mà cũng tính tiền lãi.
Trạch Vương cắn răng nói ra một từ: "Được".
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!