“Tống tướng quân, ta vừa cho người lục soát hang động đó rồi, không có gì cả, mọi người đi chỗ khác tìm thử đi”.
“Thuộc hạ bái kiến Thái nữ điện hạ. Thái nữ điện hạ, yêu nữ đó rất xảo quyệt, không chừng đối phương đi rồi lại quay trở về, hay cứ để thuộc hạ đi xét thử”.
“Tên ngu xuẩn, ngươi đang nghi ngờ năng lực của điện hạ ta sao? Hay là hoài nghi ta bao che tội phạm?”
Tống tướng quân giật mình hoảng sợ.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ sẽ rút ngay!”
Đám đông ùn ùn rời khỏi đó, chỉ còn lại một đội thị vệ.
Thái nữ mệt mỏi phất tay: “Vì tìm kiếm hai tên gián điệp, hiện giờ ta khá là mệt mỏi, phải nghỉ ngơi ở đây một lúc, các ngươi qua đó tiếp tục tìm đi”.
“Điện hạ, e rằng một mình người ở đây không an toàn”.
“Có gì mà không an toàn? Chung quanh đây đều là người của ta, chỉ cần ta hét lên một tiếng thì các ngươi sẽ lập tức tới. Hơn nữa, ở trên lãnh thổ quốc gia, ta còn cần lo sợ gì đây?”
“Chuyện này…”
“Chuyện này chuyện kia cái gì! Đây là mệnh lệnh, còn không mau đi tìm gián điệp”.
“Vâng!”
Một đội thị vệ nữa lại bị thái nữ điều đi.
Thái nữ mỉm cười, chạy thật nhanh về phía hang núi, cười khì khì nói: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ ở đây, bọn họ đã đi hết rồi, tỷ có thể ra ngoài”.
Cố Thanh Hy nhìn sang Cố Thiếu Nghi bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta.
“Đừng bảo cô bé nhỏ vậy mà ngươi cũng chấm mút nhé?”
Ôn Thiếu Nghi bắt chước nàng, trừng mắt, không nói gì.
Ba năm trước, hắn ta đến Oa Nhân Quốc, thái nữ chỉ mới mấy tuổi thôi.
Hơn nữa, hắn ta là người như vậy sao?
“Tỷ tỷ, tỷ không lên tiếng thì ta vào đó nha”.
“Xuỵt…”
Cố Thanh Hy dời đồ vật che chắn ở cửa hang ra, vòng tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống cô bé chỉ cao tới hông mình.
“Điện hạ, chỉ dựa vào sức của mình ngươi mà muốn bắt bọn ta, e là chưa đủ đâu”.
“Ta không hại tỷ tỷ đâu, ta cũng không muốn mẫu hoàng lập hắn ta làm hậu! Hắn ta cao tồng ngồng, nếu mẫu hoàng cưới hắn, biết bao cung điện, hòn non bộ của cung đình Oa Nhân Quốc sẽ phải xây dựng lại, vậy thì tốn biết bao nhiêu là sức người sức của”.