"Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất đi ý thức, lục thân không nhận, bắt đầu điên cuồng giết người, ngay cả thân nhân của chính mình cũng sẽ giết hại. Trong cơ thể của bọn họ còn có một nguồn năng lượng không ngừng ăn mòn thân thể, cuối cùng phải hư thối đến chết".
"Nhưng đó cũng không phải là chuyện đau khổ nhất. Chuyện đau khổ nhất chính là sau khi tỉnh lại rồi nhìn thấy tất cả thân nhân của mình đều chết thảm ở dưới tay của chính mình, sự hối hận, tự trách và thống khổ đó sẽ dày vò bọn họ cả đời đến tận lúc chết".
"Nữ nhân trúng huyết chú thì xương cốt sẽ bị nứt vỡ từng tấc một, thân thể giống như bị vạn đao lóc thịt, không ngừng giày vò. Xương cốt bị nứt vỡ sau hơn hai mươi ngày có thể tái tạo trở lại, nhưng sau đó lại bắt đầu nứt vỡ ra lần nữa, vòng tuần hoàn ác nghiệt này tàn nhẫn hơn bất cứ hình phạt nào trên đời này, nhưng bọn họ đã phải chịu đựng nó ngay từ ngày họ được sinh ra".
"Bởi vì huyết chú sẽ không dừng lại sau khi ngươi chết đi mà sẽ đời đời truyền thừa sang thế hệ khác".
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu thì thanh âm lại lạnh thêm vài phần.
Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi tái nhợt, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió.
Hắn ta vẫn biết huyết chú tàn nhẫn, nhưng cụ thể là tàn nhẫn như thế nào thì hắn ta cũng không biết.
Từ nhỏ đến lớn hắn ta luôn được dạy rằng hoàng đế Ngọc quốc tâm cơ thâm trầm, trước đây đã mưu hại Trần quốc.
Trần quốc cũng là bất đắc dĩ cho nên mới phải hạ huyết chú.
Những năm gần đây, người của Ngọc tộc khi nhìn thấy bọn họ thì đều tàn sát không thương tiếc.
Vì vậy, kẻ thù lớn nhất của bọn họ là Ngọc tộc.
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi mấp máy, nhưng không biết nên nói cái gì.
Dù những gì Cố Thanh Hy nói có đúng hay không thì cũng đã hơn một ngàn năm trôi qua.
Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo.
Tuyết rơi trên người bọn họ.
Gió lạnh gào thét cũng thổi vào người bọn họ.
Thời tiết âm mấy mươi độ khiến toàn bộ sinh linh trên đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa gần như biến mất.
Nhưng sự lạnh lẽo trong lòng của bọn họ còn lạnh hơn sự lạnh lẽo ở ngoài thân thể gấp ngàn vạn lần.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người ngươi gặp được chính là ta, hừ..."
Cố Thanh Hy vứt xương thỏ nướng trong tay xuống sau đó phủi phủi bông tuyết trên người, ánh mắt hơi trầm xuống, chuẩn bị khám phá sông băng.
Ôn Thiếu Nghi chậm rãi nói: "Ngươi có chắc rằng thu thập đủ bảy viên ngọc rồng có thể phá giải lời nguyền không?"
"Không cần ngươi bận tâm".