“Dạ Mặc Uyên, chàng không nên tới nơi này, nhân lúc Băng Long vẫn chưa tỉnh lại, chàng mau đi đi”.
“Buồn cười, nàng là thê tử bản vương cưới hỏi đàng hoàng, nàng không đi, sao bản vương phải đi”.
Cố Thanh Hy giậm chân.
“Tự chàng muốn chết, lỡ như chết ở chỗ này, vậy cũng đừng trách ta”.
Nàng nói xong, lại muốn đi lấy Long Châu xuống.
Dạ Mặc Uyên ấn bờ vai nàng lại: “Nàng lui ra, Long Châu để ta đến lấy”.
Cố Thanh Hy nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt mang theo dò xét.
Dạ Mặc Uyên cười xùy một tiếng, mặc cho nàng thoải mái dò xét: “Một viên Long Châu thôi, bản vương có thể tham tới mức chiếm luôn sao. Lấy được tới tay sẽ đưa cho nàng”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy lại hơi áy náy.
Dạ Mặc Uyên hết lần này đến lần khác liều mạng cứu giúp, nàng có lí do gì nghi ngờ hắn.
“Không cần, việc này không liên quan đến chàng”.
“Phu thê vốn là một thể, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, tránh sang một bên đi”.
“Ha ha ha… hay thay một đôi phu thê tình thâm, hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng hòng lấy được Long Châu”.
Chợt có tiếng cười sang sảng truyền tới, tiếng cười mang nét già nua nhưng khỏe khoắn vang dội.
Người còn chưa đến mà giọng nói đã đến, có lẽ cũng là một tuyệt thế cao thủ.
“Vèo vèo vèo…”
Thoáng chốc, trước mặt Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên xuất hiện hai ông lão.
Một người đã ngoài sáu mươi, còn một người đã ngoài bảy mươi.
Tinh thần hai ông lão vô cùng phấn chấn, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó đã tự nhiên toát ra uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, ngay cả bầu không khí cũng trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ của Thiên Phần tộc.
Sắc mặt Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên thay đổi.
“Là các ngươi, sao các ngươi biết nơi này?”
“Ồ… các ngươi có thể tìm đến nơi này, vì sao bọn ta không thể tìm đến”.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, dùng ánh mắt ra hiệu, muốn hỏi có phải hắn bị theo dõi hay không.
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Chuyện này quan trọng như vậy, sao hắn có thể sơ ý chủ quan để cho người ta theo dõi.