Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

“Phu tử, ngài xem ta đã hoàn thành bài tập mà ngài giao, món nợ giữa chúng ta xoá bỏ được rồi phải không?” 

Thượng Quan Sở chậm rãi bước tới trước mặt Cố Thanh Hy, bàn tay trắng nõn cầm miếng gỗ dưới mặt bàn của nàng lên, nở một nụ cười tựa cười mà không phải cười. 

“Tam tiểu thử thật lắm trò”. 

“Ngài đâu có bảo không được dùng bảng khắc gỗ để sao chép, vậy nên ta cũng không bị tính là làm trái quy tắc đúng không?” 

Mọi người thẹn mướt mồ hôi. 

Không ai có thể tìm ra được lỗi trong chiêu này của Cố tam tiểu thư. 

Dùng bảng khắc gỗ để sao chép, nàng nghĩ ra được cũng hay. 

Không biết trong đầu nàng chứa thứ gì mà lại có thể nghĩ ra ý tưởng kì quái này. 

Quả nhiên... 

Thượng Quan phu tử không bắt được lỗi của nàng, chỉ có thể từ tốn nói: “Tiết học chiều nay của ta sẽ huỷ, Viện trưởng và Kỳ Thánh sẽ đến giảng về cờ cho mọi người”. 

Thượng Quan Sở vừa dứt lời, bên ngoài có người hét lên: “Viện trưởng đến, Kỳ Thánh đến, Từ phu tử đến, Dung phu tử đến...” 

Mọi người đều ngạc nhiên. 

Chuyện gì thế này? 

Tại sao ngay cả Viện trưởng cũng đến? Phải biết rằng Viện trưởng rất ít khi xuất hiện. 

“Xin mời Kỳ Thánh tiền bối”, mọi người trong học viện cung kính mời Kỳ Thánh vào. 

Ngay cả Viện trưởng cũng tỏ ra khá là kính trọng với ông ta. 

Cố Thanh Hy vỗ trán. 

Nàng không quan tâm ai đến, nhưng khi nghe thấy hai chữ Kỳ Thánh, đầu nàng lại bắt đầu đau. 

“Chào Viện trưởng ạ, chào Kỳ Thánh ạ...” 

Mọi người lần lượt thi lễ, Cố Thanh Hy cũng cúi đầu thi lễ theo, chỉ mong Kỳ Thánh đừng nhìn thấy nàng. 

Thế nhưng đôi mắt Kỳ Thánh lại sáng rực lên, vừa nhìn thấy nàng, ông ta mừng rỡ la lên: “Sư phụ, quả nhiên cô đang ở đây. Hôm qua ta đã đợi cô rất lâu mà không thấy cô đến, làm ta lo lắng muốn chết”. 

Nói nhảm. 

Đại hội đấu văn vừa kết thúc đã bám theo đòi nàng dạy ông ta đánh cờ, nàng có thể không tránh à? 

Mọi người hâm mộ nhìn Cố Thanh Hy. 

Có thể làm cho Kỳ Thánh gọi nàng là sư phụ, nàng thật may mắn. 

“Sư phụ, hôm qua cô đã giải ván cờ Linh Lung bằng cách nào vậy, có thể dạy cho ta không? Còn nữa, cô đã làm sao để một mình phân tâm đánh cờ với mấy người chúng ta thế?” 

Kỳ Thánh có thân phận cao quý, dù đi đến đâu cũng là nhân vật lớn ăn trên ngồi trước, nhưng khi đối mặt với Cố Thanh Hy, một ông lão đã sáu mươi như ông ta lại giống như một đứa trẻ khiêm tốn hỏi bài, líu ríu hỏi một tràng, còn vui vẻ gọi một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình. 

Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn Kỳ Thánh. 

Họ không khỏi kinh ngạc, hình tượng của Kỳ Thánh quá khác so với trong tưởng tượng của họ, họ cứ tưởng Kỳ Thánh rất lạnh lùng. 

Cố Thanh Hy lười nhác trả lời: “Ông không thấy Viện trưởng và các phu tử đều ở đây à? Họ gọi ông là tiền bối, ông gọi ta là sư phụ, mà ta lại gọi họ là phu tử, vai vế lộn xộn như nồi cháo lợn luôn rồi kìa”. 

Hàm ý là ông đừng gọi ta là sư phụ, ta sợ tổn thọ. 

Nhưng Kỳ Thánh không hề quan tâm, ông ta vung tay lên, hào sảng đáp: “Đâu có, sau này ta sẽ gọi họ là tổ phu tử là được rồi”. 

Ầm... 

Từ phu tử, Dung phu tử và những người khác sợ chết khiếp. 

Tổ phu tử? 

Sao họ có thể nhận nổi? 

“Kỳ Thánh tiền bối, không thể được. Ngài là Kỳ Thánh lừng danh thiên hạ, thân phận cao quý, hơn nữa còn lớn tuổi hơn chúng ta, sao chúng ta dám...” 

“Dông dài cái gì, chẳng lẽ các ngươi muốn ta khi sư diệt tổ à?” 

“Chuyện này...” 

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng. 

Viện trưởng đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, nét mặt rạng rỡ, phong thái và cốt cách như thần tiên, toát lên chính khí lẫm liệt, sừng sững không thể xâm phạm. 

Viện trưởng cười bảo: “Kỳ Thánh hào sảng, tính tình thoải mái, lão phu rất khâm phục, nhưng một câu tổ phu tử của ông chắc sẽ doạ họ sợ, hay ông cứ như mọi người, gọi phu tử là được rồi”. 

“Sư phụ, cô thấy được không?”, Kỳ Thánh hỏi Cố Thanh Hy, như thể chỉ cần Cố Thanh Hy trả lời không được, ông ta sẽ trở mặt mặc kệ ngay. 

Cố Thanh Hy lười biếng đáp: “Tuỳ ông, hỏi ta làm gì?” 

Kỳ Thánh cảnh cáo đám người Từ phu tử: “Gọi các ngươi là phu tử cũng được, nhưng sau này các ngươi không được gọi ta là tiền bối, nếu không sư phụ của ta sẽ tức giận”. 

Từ phu tử và những người khác lau mồ hôi. 

Tư duy của Kỳ Thánh quá kì lạ. 

“Hai người các ngươi là người đứng nhất và đứng thứ hai của đại hội đấu văn phải không?” 

Viện trưởng vuốt chòm râu trắng như tuyết, hỏi Cố Thanh Hy và Diệp Phong, trong mắt tràn đầy ý cười hài lòng: “Còn trẻ mà đã có tài học như thế, thật quý hoá, giỏi, giỏi lắm”. 

“A Hy, bất luận cô đến từ đâu, hãy nhớ có một số chuyện không nên cố chấp quá, cố chấp quá sẽ dễ bị thù hận che mắt”. 

Viện trưởng đột nhiên nói một câu khiến Cố Thanh Hy sững sờ tại chỗ. 

Lời này của Viện trưởng có ý gì? 

Lẽ nào ông ta biết nàng không phải người của thế giới này? 

Vả lại nửa câu sau của ông ta có ý gì? 

Cố Thanh Hy ngước lên nhìn chằm chằm vào Viện trưởng, nhưng chỉ thấy trên mặt ông ta là nụ cười nhân hậu, không có gì khác. 

Chẳng qua khi nhìn Diệp Phong, trong đôi mắt già nua kia thoáng qua vẻ đau lòng. Ông ta run rẩy duỗi đôi tay nhăn nheo ra, lấy Ôn Nguyên Châu trong ngực đặt vào tay Diệp Phong. 

Ông ta thậm chí còn sờ đầu Diệp Phong, đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, trước đây cậu nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ. Cậu không phải sợ, sau khi vào học viện, cậu không còn một mình nữa”. 

Cố Thanh Hy nheo mắt lại, suy đoán hàm ý trong lời Viện trưởng nói. 

Tất cả mọi người trong học viện đều kinh hãi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận