Đùa à, lúc này trở về phủ Dạ Vương, chẳng phải sẽ ầm ĩ thành gà bay chó sủa sao.
Sau khi rẽ qua vài con đường, trên đường lớn vắng vẻ đã xuất hiện một vài người dân dậy sớm bày hàng bán.
Cố Thanh Hy vô tình nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc, bước chân nàng nặng nề không bước nổi, ngước mắt lên nhìn về phía xa.
Đó là một sạp hàng bán mì, động tác của Diệp Phong thuần thục, đang chăm chỉ nhào bột.
Sắc mặt hắn ta xanh xao, thỉnh thoảng còn ho ra tiếng.
Ông chủ quán mì vừa nấu mì, vừa quan tâm nói: “Tiểu Phong, ta thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải không khỏe không? Nếu không khỏe phải đi khám đại phu đấy, đừng có cố chịu, nếu cậu không có tiền, đại thúc cho cậu mượn trước”.
“Ta không sao, chỉ là gần đây không nghỉ ngơi tốt, buổi tối về nghỉ ngơi chút là khỏe thôi”.
“Cậu xem cậu, tuổi còn nhỏ mà làm nhiều việc như vậy, sớm muộn gì cũng kiệt sức, được rồi, được rồi, để ta nhào bột, dù sao hôm nay cũng không có bao nhiêu khách, cậu về nghỉ ngơi cho tốt, tiền công ta vẫn sẽ tính cho cậu”.
Ông chủ quán mì muốn giành lấy việc hắn ta đang làm, nhưng Diệp Phong từ chối: “Lúc này ta về cũng không ngủ được, không bằng ở lại giúp”.
“Đứa trẻ như cậu thật khiến người ta đau lòng, phải rồi, bệnh của bà cậu có đỡ hơn chút nào không? Ta nghe nói Thành Bắc có một đại phu đi vân du bốn phương, y thuật rất cao, nếu bệnh của bà cậu vẫn chưa có chuyển biến tốt, thử để vị đại phu đó xem xem, có lẽ sẽ chữa khỏi”.
Động tác trên tay Diệp Phong khẽ dừng lại, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một tia sáng: “Đại phu đi vân du bốn phương ở Thành Bắc?”
“Đúng vậy, nghe nói chữa được rất nhiều bệnh nan y, hàng xóm nhà ta đi khám không biết bao nhiêu đại phu, cũng không chữa khỏi bệnh ở tai, để vị đại phu đó khám và chữa trị, uống vài lần thuốc đã khỏi rồi, cậu nói có thần thông không?”
“Không biết vị đại phu đó...thu phí có đắt không?”, lúc Diệp Phong hỏi câu này, có chút cẩn thận dè dặt, cũng có chút thấp thỏm.
“Không đắt, không đắt chút nào, hàng xóm nhà ta chỉ tốn một trăm văn”.
“Một trăm văn...quả thực không đắt”, Diệp Phong xoa xoa tay, móc tới móc lui trong người, nhưng chỉ móc ra được mười mấy đồng lẻ.
Ông chủ quán mì dúi vào tay Diệp Phong nửa lượng bạc vụn: “Đại thúc biết cậu không thích mắc nợ người khác, nhưng bệnh của bà cậu không thể kéo dài được nữa, vị đại phu đó vân du bốn phương, mấy ngày nay bày sạp chữa bệnh ở đây, cũng không biết lúc nào sẽ rời đi, nhân lúc trời còn sớm, cậu mau đưa bà cậu đi xem xem”.
“Không được, ta không thể lấy tiền của thúc. Tiền chữa bệnh tự ta sẽ nghĩ cách, vợ thúc vừa sinh, trong nhà trên có già dưới có trẻ, thúc còn thiếu tiền hơn ta”.
“Diệp Phong à Diệp Phong, sao đứa trẻ cậu lại ngoan cố như vậy chứ, cậu cầm lấy trước đi, khi nào có tiền thì trả lại cho ta là được, hơn nữa, nếu không phải có cậu, vợ ta đã khó sinh mà mất rồi, mái nhà nhà ta dột cũng là cậu sửa lại, đại ân đại đức của cậu, cả nhà chúng ta đều cảm kích không hết”.
Diệp Phong trả lại bạc vụn, mặc kệ ông chủ quán mì nói gì cũng không chịu nhận.
Cố Thanh Hy chau mày.
Đã xảy ra chuyện gì với Diệp Phong?
Đứng thứ hai trong đại hội đấu văn, Hoàng thượng đã ban thưởng nhiều vàng bạc châu báu như vậy, tại sao hắn đến một trăm văn cũng không có?
Vị thiếu niên hôm qua là Diệp Phong sao?
Nếu không phải, tại sao hôm nay sắc mặt Diệp Phong lại tái mét khó coi như vậy?
Thấy Diệp Phong rời khỏi quán mì đi đến Thành Bắc hỏi thăm tin tức của đại phu vân du bốn phương, Cố Thanh Hy đến trước quán mì, hô lớn: “Ông chủ, cho một tô mì”.
“Được, có ngay đây”.
Một tô mì nóng hổi lập tức được bưng lên, Cố Thanh Hy chỉ vào Diệp Phong vừa rời đi, hỏi: “Ông chủ, vừa rồi ta nghe thấy thúc gọi hắn là Diệp Phong, hắn là người đứng thứ hai trong đại hội đấu văn phải không, sao lại bần hàn như vậy?”
Ông chủ ngây ra một lúc, sau đó bật cười: “Cậu ấy tên Diệp Phong, tài năng văn chương cũng rất tốt, nhưng cậu ấy không phải là Diệp Phong giành được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn đó, nếu cậu ấy có thể giành được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, thì sao có thể vì một chút tiền thuốc mà bôn ba vất vả khắp nơi chứ”.
“Ồ...”, Cố Thanh Hy có chút hứng thú.
Với năng lực của Diệp Phong, tuyệt đối không thể khiến bản thân nhếch nhác như vậy được mới đúng.
“Đứa nhỏ Diệp Phong này, đừng nhìn cậu ấy ngày thường lạnh lùng, thực ra cậu ấy rất tốt, mấy tháng trước cậu ấy dẫn theo bà bệnh chỉ còn chút hơi tàn qua thôn chúng ta, rõ ràng là bụng đói cồn cào, cả người không chút sức lực, chúng ta thấy cậu ấy đáng thương, cho cậu ấy một chiếc màn thầu, ban đầu có nói gì cậu ấy cũng không nhận, cuối cùng thấy bà mình sắp đói chết mới miễn cưỡng lấy một cái màn thầu của chúng ta cho bà cậu ấy ăn”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!