Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: Huyền Trân

Beta: Khinh Yên

Cảnh quay trong bộ phim “Đắm Chìm “ được quay trong vòng một tuần.

Cả tuần đó, Bùi Kỵ không xuất hiện.

Giống như 5 năm trước, đột nhiên biết mất khỏi cuộc đời của cô.

Lịch trình quay phim rất dày đặc, phần lớn thời gian Thời Diên dành cho đọc kịch bản và bản phim, cô thật sự không có thời gian rảnh.

Chuyện hôm đó xảy ra dường như chỉ là sự cố ngoài ý muốn, đoàn phim xảy ra vấn đề an toàn, trong cơn thịnh nộ Khâu Duệ đã sa thải tất cả nhưng nhân viên có liên quan và thay thế một loạt nhân viên mới.

Không ai dám nhắc lại chuyện ngày hôm đó, Thời Diên cũng buộc mình không được nghĩ đến nó.

Nhưng mỗi đêm khi cô quay về khách sạn. Trong đêm khuya cô lại nhớ đến lúc Bùi Kỵ lấy thân mình che chở cho cô.

Người anh vẫn còn đang chảy máu, nhưng câu đầu tiên anh nói là hỏi cô có sao không.

Sau đó lại tan rã không mấy vui vẻ.

Vốn dĩ cô không nên cho anh hy vọng nhưng mỗi lần đứng trước mặt Bùi Kỵ cô dường như trở nên rất mềm lòng.

Anh vì cô mới bị thương.

Nhờ cái cớ này, mới khiến bản thân Thời Diên không còn cảm giác và tiếp tục trốn tránh.

Cũng từ đêm hôm đó đến nay, cô không còn nghe tin tức nào đến Bùi Kỵ nữa.

Không biết vết thương của anh như thế nào.

Khi đóng phim thì không sao. Nhưng chỉ cần rảnh rỗi, Thời Diên luôn thường thất thần.

Cô càng trở nên không giống cô.

Điều khiến mọi người khó chịu nhất là Hứa Cẩn Ngôn.

Ngày hôm đó, sau khi Bùi Kỵ và Quý Vân Sanh cùng xuất hiện ở phim trường thì Hứa Cẩn Ngôn cũng đã bớt tiếp cận cô, có vẻ anh ta đã hiểu được vấn đề.

Nhưng công ty của Hứa Cẩn Ngôn lại quá xảo trá.

Từ lúc công bố “Đắm Chìm” Thời Diên và Hứa Cẩn Ngôn là nữ chính và nam chính của bộ phim, fans bắt đầu tạo couple, thậm chí có vài một số tài khoản marketing bắt đầu tung tin đồn về hai người.

Còn có những cảnh quay bị chụp lén và tung lên mạng.

Hôm nọ, Thời Diên xuống xe của Hứa Cẩn Ngôn, anh ta lịch sự đỡ cô.

Có lúc, Thời Diên ngồi trên phim trường đọc kịch bản, Hứa Cẩn Ngôn đã đặc biệt đến để đưa trà sữa cho cô.

Trong ảnh, Hứa Cẩn Ngôn trên môi nở nụ cười, đôi mắt anh đào si tinh cong lên, trông rất tình tứ.

Ảnh chụp rất khéo, chụp ngay lúc Thời Diên lễ phép ngẩng đầu nhìn lại anh ta.

Ánh mắt hai người chạm nhau, khó hiểu hơn là bức ảnh vô cùng rõ nét, những tài khoản marketing lại cố ý dẫn dắt chuyển hướng.

Sau khi bức ảnh được đăng lên, những fan nữ của Hứa Cẩn Ngôn lập tức bừng nổ và vào Weibo của Thời Diên để chửi bới một cách vô lý.

“Một nữ minh tinh cả ngày chỉ biết đi kiếm đại gia có thể tránh xa ca ca của chúng tôi ra sao?? Muốn cọ nhiệt sao?”

“Lầu trên có liêm sỉ một chút được không, ruốt cuộc là ai đang cọ nhiệt ai hã? Diên Diên của chúng tôi cần cọ một nam diễn viên mới vào nghề sao? Đậu nành đổ mồ hôi jpg.”

“Mà này, Thời Diên không có phim à? Ngày nào cũng dựa vào mấy scandal với mỹ nam mà hot search?? Gương mặt như vậy tính làm bình hoa à?”

“Cô ta không xứng!! Vì tiền mà có thể làm tất cả mọi thứ, chúng ta tốt nhất là nên tránh xa cô ta!”

“Không phải lúc trước Li Tư còn đăng Weibo nói Thời Diên đóng vai nữ chính này nhờ quan hệ sao? Người chống lưng cho cô ta thật cứng nha.”

“Thành thật mà nói thì xem rất nhiều bức ảnh của Thời Diên thì bức ảnh ở bãi đậu xe là cảm xúc nhất!!”

Đầu ngón tay Thời Diên lướt đến bình luận này vô thức dừng một lát

Cô thoát khỏi Weibo của mình, lướt xuống phía dưới nhấp vào thanh tìm kiếm và nhập từ khóa.

# Thời Diên bãi đỗ xe #

Hầu như tất cả các bức ảnh ngày hôm đó đều đã được xóa hết, nhưng cư dân mạng đã nhanh chóng lưu lại và đăng lên Weibo của họ.

Thời Diên nhấp vào bức ảnh được chụp lén không thấy rõ, vô thức dùng đầu ngón tay phóng to.

Đột nhiên cô giật mình, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.

Không đúng.

Cô đang làm gì vậy?

Xem lén… Không, cô đang xem bức ảnh cô bị chụp lén cùng với Bùi Kỵ sao?

“ Chị Thời Diên ——”

Lúc này, Tưởng Thanh đột nhiên vội vàng mở cửa phòng bước vào.

Thời Diên sửng sốt, theo bản năng cầm điện thoại để úp lên mặt bàn.

Tưởng Thanh thấy cô hành động kì lạ, nghi hoặc hỏi: “Này, Chị Thời Diên, chị đang làm gì vậy?”

Thời Diên chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Xem vài tin tức nhỏ trên Weibo. Có chuyện gì sao?”

Tưởng Thanh vỗ trán: “À, Lạc tỷ bảo em nói với chị, chị share bài viết của đạo diễn Khâu. Công ty cũng đã lên tiếng đăng bài làm sáng tỏ.”

Đạo diễn Khâu Duệ (V):  Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến bộ phim “Đắm Chìm” trong thời gian gần đây, xin hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp và nghiêm khắc trong vấn đề tuyển chọn diễn viên. Chung tôi cũng không sử dụng những thủ đoạn dùng cuộc sống riêng tư của diễn viên để tuyên truyền và tăng sự nổi tiếng của bộ phim.Còn những tin tức về nữ chính của bộ phim đang lan truyền trên mạng hoàn toàn sai sự thật, xin hãy tôn trọng diễn viên của chúng tôi, chúng tôi sẽ nói chuyện bằng thực lực. 

Mọi người đều biết, Khâu Duệ chưa bao giờ dùng Weibo, đến cả tuyên truyền phim của anh cũng rất hiếm đăng bài, anh cũng chưa từng thanh minh cho bất kỳ diễn viên nào trong giới giải trí, anh cũng là người chưa bao giờ vì tiền bạc hay quan hệ mà làm trái sự thật, công minh phán xét, cho nên bài đăng của anh có sức thuyết phục hơn người bình thường.

Mà đạo diễn tự mình lên tiếng làm sáng tỏ, đương nhiên đã chặn miệng nhiều người khi nói buổi casting có mờ ám, đơn giản và rất hiệu quả.

Có Khâu Duệ lên tiếng bênh vực, một số cư dân mạng dần quay lưng.

Ngay sau đó Hứa Cẩn Ngôn cũng share bài viết này.

Hứa Cẩn Ngôn (V): Cơ hội được hợp tác với Khâu đạo diễn và tiền bối Thời rất khó để có được, tôi rất trân trọng điều này. Tiền bối Thời là người tôi rất kính trọng, mong mọi người đừng suy nghĩ quá xa.

Sau khi hai người đã đăng Weibo thì những bình luận chửi bới ở Weibo của Thời Diên cuối cùng đã dừng lại.

Sau đó là bài thanh minh của Dự Tinh Official cũng đã được đăng tải

Thời Diên dùng chính Weibo của mình để share lại từng bài, thì cư dân mạng cuối cùng cũng đã được kiểm soát

Thời Diên dùng chính mình Weibo đại hào theo thứ tự chuyển phát sau, dư luận hướng phát triển cũng rốt cuộc chậm rãi bị khống chế.

“Tưởng Thanh…”

“Hả?”

Cô muốn hỏi xem có tin tức gì về Bùi Kỵ không, chẳng hạn như vết thương của anh như thế nào rồi.

Khựng lại vài giây, Thời Diên vẫn quyết định nuốt lại những lời định nói xuống, cụp mắt xuống.

“À, không có gì.”

Buổi tối, sau khi quay xong Thời Diên quay về khách sạn.

Trong thanh máy, những con số chậm rãi tăng lên, cửa thang máy từ từ mở ra, Tưởng thanh sờ túi áo, phàn nàn.

Vẻ mặt đau khổ: “Toang rồi chị Thời Diên, hình như em để quên điện thoại trên xe.”

Vẻ mặt Thời Diên dịu dàng lại bất lực, giọng điệu lại không có ý trách móc.

Cô dịu dàng nói: “Em quay lại xe tìm đi, chị về phòng chờ em.”

Tưởng Thanh liên tục gật đầu, nhấn nút số 1: “Ừm ừm, em sẽ quay trở lại ngay.”

Lần thứ hai cửa thang máy được đóng lại, Thời Duyên xoay người một mình đi về phòng.

Cách đó không xa, một bóng người cao lớn mặc một thân màu trắng đứng trước cửa phòng cô, đang cúi đầu dùng nhắn tin trên điện thoại

Thời Diên tới gần, thấy rõ sườn mặt của người đàn ông, thắc mắc hỏi: “Hứa Cẩn Ngôn?”

Nghe tiếng gọi, Hứa Cẩn Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì sửng sốt một giây: “Tiền bối Thời?”

Thời Diên nhíu mày: “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Đây là phòng của tôi.”

Hứa Cẩn Ngôn đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Phòng của chị??”

Thời Diên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ánh mắt thăm dò nhìn anh ta: “Cậu tới tìm ai sao?”

Theo bản năng Hứa Cẩn ngôn cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại, lại nhìn lên số phòng được gửi tới.

2704. Không lầm mà.

Tối nay anh có hẹn phòng này, là nữ chính trong bộ phim gần đây của anh, Trần Tâm Nghi.

Lúc trước hai người đã tình một đêm, hai ngày trước Trần Tâm Nghi nghe nói anh ta đang quay phim ở thành phố bên cạnh để đóng phim, vì vậy cô ta gửi tin nhắn Wechat hẹn anh để gặp mặt nói chuyện.

Điểm hẹn cũng là ở khách sạn này, mục đích không cần nói thì ai cũng biết.

Vì thế, Hứa Cẩn Ngôn đã lén tời đây mà không báo cho người đại diện và trợ lý.

Không ngờ lại bị cô ta chơi xỏ.

Trong lòng Hứa Cẩn Ngôn thầm mắng xui xẻo, nhưng vẻ mặt lạ rất bình tĩnh: “Chắc là tôi tìm nhầm. Thật xin lỗi tiền bối.”

Có trời làm chứng, Hứa Cẩn Ngôn không dám nảy ý đồ gì với Thời Diên.

Một người là ông chủ của Dự Tinh, là một con hổ đang nhìn anh mỉm cười.

Một người còn lại là chủ tịch tập đoàn Bùi thị, thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình khó đoán, là một kẻ điên, không ai dám chọc tới hắn.

Trừ khi anh ta thực sự không muốn làm công việc này nữa, vì vậy anh ta không dám nghĩ đến tranh giành người phụ nữ với hai người đàn ông kia.

Trong lòng Hứa Cẩn Ngôn suy nghĩ, nhưng trên mặt lại lễ phép cười: “Vậy tôi không quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi nữa, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, anh ta mang khẩu trang và nhanh chóng rời đi.

Thời Diên nhìn chằm chằm bóng người càng lúc xa dần của anh ta, lông mày nhíu chặt.

Tìm lầm phòng…Trùng hợp vậy sao.

Lúc này, Tưởng Thanh đã lấy điện thoại và đang quay về, tình cờ đụng phải Hứa Cẩn Ngôn mới rời khỏi thang máy.

Tưởng Thanh bối rối: “Chị Thời Diên, anh ta tại sao lại ở đây?”

Thời Diên lắc đầu: “Không biết.”

Cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Thời Diên lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng vẫn nảy lên cảm giác bất an. 

Cô nói Tưởng Thanh: “Em nói chuyện này với Lạc Thanh Y, đồng thời cũng chú ý đến bên phía của Hứa Cẩn Ngôn, đừng để họ gây thêm rắc rối.”

Tưởng Thanh nghiêm túc gật đầu: “Được, em nhớ rồi.”

Chiều hôm sau.

Cảnh quay cuối cùng ở thành phố này cũng kết thúc, đoàn phim cũng đã bắt đầu hoàn thành công tác.

Vé máy bay quay lại Bắc Thành là vào 2 giờ, ở phim trường Thời Diên đang thay đổi quần áo của mình và chuẩn bị đi đến sân bay.

Lấy được vé máy bay, Tưởng Thanh quay lại phòng Vip chờ, cô đang chờ làm thủ tục để lên máy bay.

Không biết sao, bên ngoài tấm kính của phòng chờ, thời tiết đang nắng lại trở nên u ám, mây đen dày đặc cuồng cuộng chồng lên nhau, tạo cho người khác cảm giác khó thở

Thời tiết như này, máy bay có thể bị hoãn

Thời Diên cau mày, cô vừa giơ tay không cẩn thận đã làm rơi ly nước

“Chang —”

Một tiếng chói tai, chiếc ly thủy tinh theo tiếng vang đã vỡ vụn, trong tâm mọi người rất sốc.

Giống như là một dấu hiệu điều không lành sắp xảy ra.

Thời Diên sững sờ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó một tiếp viên hàng không đi đến, quan tâm hỏi.

“Quý khách không sao chứ?”

Thời Diên hoàn hồn, áy náy nói: “Tôi không sao. Xin lỗi.”

Tiếp viên hàng không cười nói: “Không có việc gì, quý khách không bị thương là tốt rồi, những thứ này để tôi cho người xử lí.”

“Cảm ơn.”

Lúc này, thông báo được vang lên từ loa của phòng chờ.

Máy bay của cô đã bắt đầu kiểm tra giấy tờ.

Sau khi hoàn thành thủ tục, Thời Diên thuận lợi lên máy bay, đi thẳng đến khoang hạng nhất, tìm chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu mưa nhẹ

Sau một tiếng chờ đợi, máy bay cuối cùng cũng lăn bánh cất cánh.

Thấy máy bay cuối cùng cũng cất cánh, lồng ng.ực Thời Diên khẽ nhẹ nhõm, tắt điện thoại sau đó yêu cầu tiếp viên hàng không lấy chăn và kéo bịt mắt và tai.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến

Cô ngủ quên lúc nào không hay

Cùng lúc đó.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Bùi thị, trong phòng chờ của chủ tịch.

Mặt dù đang là buổi chiều nhưng trong phòng lại không có ánh sáng.

Những tấm màn đen được kéo kín, không chừa cho ánh sáng mặt trời một khe hở nào.

Đúng bốn giờ chiều, Chu Cảnh Lâm đúng giờ đứng ở trước cửa phòng.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, do dự hai giây rồi gõ cửa.

Chu Cảnh Lâm cẩn thận mà lên tiếng: “Ông chủ Bùi, đã đến giờ họp.”

Đã diễn ra liên tục trong một tuần

Kể từ khi Bùi Kỵ quay về cùng với vết thương trên người lần trước, anh không những không nghe theo lời khuyên của bác sĩ, ngược lại còn đi xã giao uống rượu nhiều hơn bình thường.

Buổi tối hôm qua, đi xã giao đến 3 giờ sáng mới kết thúc, ngủ chưa tới ba tiếng lại tiếp tục dậy mở họp.

Ngay cả thân thể làm bằng sắt cũng không chịu đựng được sự giày vò như vậy.

Trong phòng vang lên tiến sột soạt, rất nhanh, cửa phòng đã được người từ bên trong mở ra.

Bùi Kỵ vừa đi vừa cài nút áo sơ mi.

Vẻ mặt anh lạnh lùng hơn bình thường, sắc mặt gần như trắng bệch, đôi mắt đen thăm thẳm chứa những đường tơ máu, lông mày sắt lạnh như lưỡi dao lạnh lẽo, chỉ cần ai đến gần sẽ bị đâm chảy máu.

Chu Cảnh Lâm do dự một chút, dũng khí vẫn còn mở miệng: “Ông chủ Bùi, anh không cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa sao? Cuộc họp của công ty vẫn có thể hoãn lại.”

“Không cần.”

“Nếu như dựa theo lối sống, cách làm việc và nghỉ ngơi của anh, tôi nghĩ nên liên hệ với bác sĩ Lưu càng sớm càng tốt.”

“Chu Cảnh Lâm, sao cậu nói nhảm nhiều vậy.”

“Tôi chỉ lo lắng cho tương lai của ông chủ Bùi và tất cả nhân viên làm dưới quyền của Bùi thị và tôi có thể nhận được thưởng cuối năm đặc biệt một chút không.

Bùi Kỵ cầm chiếc áo khoác được vắt trên ghế, lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Anh nhếch môi cười lạnh: “Cậu có tin đến tiền lương năm nay cũng không có?”

Chu Cảnh Lâm nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Anh hiểu lầm rồi. Tôi không có ý chửi anh, chỉ là nghĩ đến tình huống rủi ro cho tình hình hiện tại thôi.”

“…”

Chu Cảnh Lâm lại nói thêm: “Nếu anh ngã xuống, không chỉ mất đi Bùi thị.”

“Dù sao cũng tạo thêm cơ hội cho người khác.” 

Đối mặt với ánh mắt u ám có thể nhỏ giọt của Bùi Kỵ, Chu Cảnh Lâm liền lùi lại, từng chút đi về phía cảnh cửa.

“Thuốc hạ sốt và nước ấm đều để trên bàn, ở dưới lầu tài xế đang chờ.”

Không khí trong căn phòng thấp đến rợn người

Vài giây sau Chu Cảnh Lâm rời đi.

Sắc mặt Bùi Kỵ lạnh lùng, đi đến trước bàn, uống hai viên thuốc hạ sốt sau đó đẩy cửa văn phòng tời đi

Bên ngoài tòa nhà, trời mưa to kéo dài.

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, cần gạt nước qua lại nhịp nhàng, từng giọt mưa chồng lên nhau.

Ở ghế sau, Bùi Kỵ chợp mắt nghỉ ngơi, lông mày nhíu thật chặt.

Anh đưa tay xoa giữa mày, cố gắng làm giảm cơn đau đầu.

“Đinh linh linh ——”

Chuông điện thoại chói tai và đột ngột vang lên trong xe.

Hai mày Bùi Kỵ nhíu chặt, gương mặt trở nên bực bội.

Thấy có người bị đánh thức, Chu Cảnh Lâm lập tức nhận tội: “Xin lỗi, ông chủ Bùi.”

Anh ta nhìn lướt qua số điện thoại trên màn hình, nhanh chóng nhấc máy.

“Xin chào, cô Lạc. Xin hỏi có việc gì sao?”

“Đưa điện thoại cho ông chủ Bùi sao?”

Chu Cảnh lâm vội vàng liếc kính chiếu hậu nhìn người ngồi ghế sau: “Được, xin chờ một lát.”

Anh quay đầu: “Ông chủ Bùi, người đại diện của Thời tiểu thư gọi đến, hình như có việc gấp.”

Ánh mắt Bùi Kỵ khựng lại.

Do dự một lúc, anh quyết định cầm điện thoại, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Sau khi đưa điện thoại, Chu Cảnh Lâm lập tức mở iPad.

Nhìn thấy hot search, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Chu Cảnh Lâm lần đầu tiên lộ vẻ khó tin.

Hot search là một cái video.

Anh lập tức đưa iPad trong tay cho người đàn ông ở phía sau.

Từ kính chiếu hậu, Chu Cảnh Lâm chính mắt nhìn thấy đồng tử của Bùi Kỵ co rút lại, gương mặt nghiêm nghị trở nên âm trầm.

Một cỗ địch ý đáng sợ chưa từng có trong nháy mắt xẹt qua mắt anh, tựa như không thể không giết người, hoàn toàn không khống chế được, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

“Ông chủ Bùi…Cái này…”

Người đàn ông nhắm chặt hai mắt, sau đó mở ra, ánh mắt địch khí tỏa ra.

Anh kéo cà vạt buộc quanh cổ áo và nói với giọng cực kỳ lạnh lùng.

“Quay lại, đến sân bay.”

Cùng lúc đó.

Tại sân bay Bắc thành,một chiếc máy bay đã hạ cánh an toàn.

Thông báo vang lên trong khoang máy bay, Thời Diên tháo bịt mắt và tấm che mặt.

Không biết có phải là do nhiệt độ trên máy bay quá thấp hay không, nhưng đầu cô hơi choáng váng và thân thể hơi nhức mỏi vì điều hòa.

Thời Diên thở phào, cầm lấy điện thoại mở lên nhưng lại phát hiện không mở được.

Chắc là hết pin rồi.

Cô thường xuyên quên sạc điện thoại, đặc biệt trong thời gian bận bịu đóng phim lại càng không nhớ.

Thời Diên không nghĩ nhiều, đeo khẩu trang và chuẩn bị xuống máy bay.

Chắc hẳn Tưởng Thanh sẽ xuống máy bay chậm hơn cô một chút, Thời Diên tự mình đi lấy hành lý sau đó lại đứng đó chờ Tưởng Thanh.

Rất nhanh, Thời Diên thấy cầm điện thoại, hốt hoảng mà chạy về phía cô

Tưởng Thanh gấp đến mức thở hổn hển: “Chị Thời Diên, chúng ta hãy đợi một lát rồi hãy rời đi.”

Trái tim Thời Diên khẽ nhảy lên, linh cảm được có chuyện không lành đã xảy ra càng chắc chắn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Giọng Tưởng Thanh hơi run rẩy: “Chị… chị chưa xem sao?”

“Điện thoại chị hết pin rồi, đưa điện thoại cho chị.”

Giọng điệu cô rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại không khoan nhượng.

“Cái này…em…” Tưởng Thanh gần như sắp khóc, đành phải đưa điện thoại cho cô.

“Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, em biết chị không phải như vậy.”

Thời Diên vờ như không nghe, nhấn vào hot search.

Bảng hot search gần như sắp sập.

# Thời Diên Hứa Cẩn Ngôn hẹn hò đêm khuya khách sạn  #

# có video có chân tướng #

Thời Diên nhấn mở cái kia video, sau đó đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Mở đầu video, là tối hôm qua, cô và Hứa Cẩn Ngôn đứng ở trước cửa phòng khách sạn.

Gương mặt của cả hai đều rất rõ nét.

Nhưng lúc sau, lại bị chỉnh sửa thành một phiên bản mà cô hoàn toàn không biết.

Người phụ nữ trong video có mái tóc đen dài gần như cô, dáng người mảnh khảnh, thậm chí trên người còn mặc bộ đồ mà cô đã bận hôm qua.

Trong video người phụ nữ nhìn giống hệt cô, ngay cả khi Thời Diên nhìn cũng phải sững sờ.

Sau đó, chuyển sang cảnh khác

Trên chiếc giường lớn của khách sạn, hai bóng người chồng lên nhau, quấn lấy nha. Gương mặt không rõ lắm, nhưng dưới chất lượng hình ảnh mờ, bóng dáng hai người rất giống với cô và Hứa Cẩn Ngôn, rất dễ nhầm lẫn.

Khu bình luận ở phía dưới hoàn toàn điên rồi, hầu hết ai cũng tin vào video đó

“Tôi nói cô là con đĩ là đúng rồi? Đã có bằng chứng như này rồi, còn ai muốn tẩy trắng không? Fans là máy giặt sao?”

“Đm, mắt tôi mù luôn rồi, sao có thể ghê tởm như vậy. Giới giải trí quá loạn rồi! Không còn cách nào giải thích nữa rồi!

“Hôm qua Khâu Duệ lên tiếng nói giúp cô ta, hôm nay lại xảy ra chuyện ghê tởm như vậy, chả lẽ cô ta cũng ngủ với đạo diễn?”

“Cô ta không phải một chân với Quý Vân Sanh sao? Bây giờ còn lên giường với Hứa Cẩn Ngôn?”

“Tôi muốn thoát fans.”

“Thời Diên không hổ là đệ nhất nữ thần trong giới giải trí, bộ dáng trắng nõn mềm mại như vậy, tôi nhìn thôi cũng…”

“Lầu trên, mau mau kiếm tiền. Chỉ cần có nhiều tiền là ngủ được.”

Vô số lời lẽ ác ý lấp đầy khu bình luận, cực kỳ bẩn thỉu. Bản chất cái ác của con người được tăng lên gấp ngàn lần khi nó đã được một cái màn hình che chắn, nó trở thành một con dao sắc nhọn, đâm vào máu thịt con người

Thi thoảng mới có một vài bình luận bênh vực cô, các fan cố gắng lên án những bình luận đó nhưng cuối cùng cũng bị làn sóng bình luận ác ý nuốt chửng.

“Mấy người phía trên có phải bị mù hết rồi không? Nhìn kiểu nào cũng thấy người trong video chắc chắn không phải Thời Diên.”

“Tôi cũng cảm thấy không giống, cánh tay Thời Diên làm gì thô như vậy.”

“Nói cách khác, trong video cũng không hề lộ mặt, các người không thể bắt người khác nhận tội?”

“Phía trên đều là do Thời Diên mua thủy quân để tẩy trắng cho mình sao?”

“Lũ fan các người đừng để ý đến bình luận làm gì, mau dọn đường cho tỷ tỷ các người rời khỏi giới này đi.”

“Có fan kiểu này không biết xấu hổ sao?? Chắc là ba mẹ cô ta cũng chưa thấy đâu!!”

Rõ ràng, những thứ này đều đã được lên kế hoạch từ lâu, là nhắm vào cô.

Thời Diên biết, lúc này cô không thể chịu thua, càng không thể bỏ cuộc.

Chỉ là những lời bình luận ác ý đó, thậm chí bắt đầu tấn công gia đình cô. Cho dù tính tình cô ôn nhu như thế nào cũng không thể chịu đựng được.

Cô không phải là người sai, tại sao cô lại bị những người xa lạ xúc phạm, nhục mạ như vậy.

Nếu như bà cô nhìn thấy được, cô nên làm gì đây.

Nếu bệnh tình của bà nặng hơn vì điều này, cô phải làm sao

Chỉ cần nghĩ đến bà, tâm trí Thời Diên lập tức quay cuồng, tay chân lạnh lẽo.

Cô không thể suy nghĩ được gì nữa, cô đang buộc mình không được suy nghĩ, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Trong lòng đã tự nhủ với mình bao nhiêu lần thì đôi tay cầm điện thoại của Thời Diên vẫn hơi run.

Nhìn thấy cô như vậy, Tưởng Thanh đau lòng: “Chị Thời Diên, bên ngoài đều là fans bao quanh, chúng ta đi đường khác thôi, Lạc tỷ nói đã an bài cho người tới đón chúng ta rồi.”

Lấy lại tinh thần, Thời Diên trầm giọng trả lời

Tưởng Thanh lập tức kéo tay cô, tìm một lối thoát khác.

Không ngờ rằng, lối ra bên kia cũng chật kín người, có cả người hâm mộ và phóng viên. Bảo vệ an ninh ở sân bay cũng đã cố gắng hết sức để duy trì trật tự.

Có người tinh mắt, đã thấy bóng dáng Thời Diên thật xa, vội vàng la lên.

“Thời Diên! Thời Diên ra rồi!”

“Ở bên kia!”

“Răng rắc răng rắc ——”

Ngay lập tức, từng tiếng chụp ảnh vang lên, tầm mắt mọi người đều nhìn lại đây, vô số máy ảnh và đèn flash đồng loạt nhắm vào Thời Diên, khiến người khác nhức mắt.

“Thời Diên! Cô có muốn giải thích gì về video không?”

Thời Diên có chút buồn cười.

Trên đời không thiếu những người như vậy, họ chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy trước mắt, sau đó sẽ bắt bạn nhận tội, rồi lại bắt bạn trả lời câu mà họ muốn nghe

Nếu bạn đưa ra một câu trả lời khác với mong đợi từ tâm lý của họ, thì chính là tẩy trắng.

Đến khi bị cắn nuốt vào bụng, lúc này mới có người tới giả mù sa mưa, hỏi có muốn giải thích gì hay không?

Diễn vai đạo đức giả đến cùng, để sau này nhớ lại, họ sẽ không cảm thấy tội lỗi hay áy náy, thậm chí tự hào gương cao ngọn cờ công lý.

Không ai tin cô, không ai muốn nghe cô giải thích, không ai có thể hiểu nỗi đau này của cô

Xung quanh biển người tấp nập, chen lấn xô đẩy, nhân viên bảo vệ cực khổ mà ngăn cản đám người nhưng cũng vô ích.

Thời Diên bị bao vây ở giữa.

Cô bị cô lập, bất lực, cô cảm thấy không khí trong phổi của mình đã cạn kiệt, ánh mắt đám đông như một con dao sắc bén muốn lột lớp da bên ngoài của cô sau đó bắt đầu hành xử.

Một giọng nữ chói tai từ đám đông truyền tới: “Thời Diên! Cô thật rẻ rúng! Loại người như cô còn dụ được ca ca của ta lên giường với cô, cô có biết xấu hổ hay không!”

Khoảng khắc tiếp theo, đột nhiên một thứ gì đó bất ngờ bay về phía cô.

“Bụp ——”

Một chai nước khoáng rơi và lăn trên mặt đất.

Cơn đau truyền từ trán khiến Thời Diên choáng váng, những giọt nước mắt vì đau quá mà ép ra làm mờ đi tầm mắt, thế giới trước mặt quay cuồng.

Cô chật vật cúi đầu đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn chai nước rơi trên mặt đất, sau đó một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt.

Cô chưa kịp ngẩng đầu, ngay sau đó, một chiếc áo vest bao phủ đầu cô.

Giống như từ trên trời rơi xuống.

Mùi hương và hơi ấm trên áo rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến hốc mắt cô càng đau xót, dường như có một loại ma lực thần kỳ có thể khiến trái tim đang run rẩy của cô yên ổn trở lại.

Thế giới hỗn loạn và đông đúc đã được che lại, những lời nhục mạ bên tai dường như đã biến mất, Thời Diên không còn nghe thấy gì nữa.

Anh giữ chặt bả vai cô, không nói lời nào, từng bước dắt cô ra ngoài.

Thời Diên không biết con đường này kéo dài bao lâu, đi về đâu, cô chỉ đi theo anh.

Cho đến khi bước chân dừng lại, anh đột nhiên xoay người ôm chầm lấy cô, tựa cằm lên vai cô.

Cơ thể Thời Diên cứng đờ.

Cái ôm của Bùi Kỵ rất ấm áp, nhiệt độ từ cơ thể của anh truyền đến, tay chân cô cũng không còn lạnh lẽo như lúc đầu nữa.

Đột tác ôm cô càng thận trọng, kiềm chế, dịu dàng lại xót xa.

Lòng bàn tay anh lướt nhẹ qua mái tóc sau ót, giọng nói trầm thấp, như đang che giấu vô số cảm xúc không cam lòng.

“Có tôi ở đây, em sợ cái gì?”
Nhấn Mở Bình Luận