Trương Vĩnh Hiên cùng ông lão nói chuyện như không có ai bên cạnh, nhưng họ không biết rằng những người xung quanh đều ngẩn hết cả ra!
Chuyên cơ của Trấn Võ Quân lại có thể đến bởi vì Trương Vĩnh Hiên.
Trương Dịch Phong ngây người nhìn, Trương Vĩnh Hiên là người của Trấn Võ Quân hay sao?
Chuyện này sao có thể chứ?
Một kẻ sát nhân sao có thể vào được Trấn Võ Quân chứ?
Lâm Thành Trí đang ngã trên mặt đất đã bị doạ sợ đến mức phát ngốc.
Anh ta vừa chọc giận người của Trấn Võ Quân!
Thảo nào ông nội anh ta muốn anh ta nhất định phải cưới được Trương Nguyệt Hi, chắc chắn ông nội của cậu ta đã biết được gì đó, nên mới sốt ruột bảo anh ta tiến đến, định ngã ngũ chuyện này trước khi Trương Vĩnh Hiên quay về.
Nhưng, anh ta vẫn bị chậm một bước.
“Mình… Nguyệt Nhi…”
Lúc này, Ngọc Linh vẫn đang trong cơn mơ hồ, có chút kích động nên nói năng không đầu không đuôi.
Anh trai của Nguyệt Hi đẹp trai như vậy cũng thôi đi, không ngờ rằng, anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn là người của Trấn Võ Quân nữa chứ.
Vậy, sao cô ấy có thể từ chối đây?
Cô ấy liếc nhìn Thu Phương, phát hiện con bé này cũng đang dán lên người anh Trương Vĩnh Hiên, nhìn không rời mắt, đột nhiên trong lòng có chút căng thẳng.
Mà mấy người bên Công an còn kinh ngạc hơn những người khác nhiều.
Số người có thể vượt qua quyền hạn của bên Công an, có thể trực tiếp lái máy bay trực thăng vũ trang căn bản chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Những người khác có thể không nhận ra ông lão đó, dù sao thì bọn họ cũng không phải là người trong hệ thống này, nhưng bọn họ đã từng nghe nói qua rồi.
Thần y Cổ Thành Bắc!
Qua trang phục và cách nói chuyện, tuyệt đối không thể nghi ngờ gì về người này.
Tuy nhiên, đây vẫn không phải là điểm chính.
Điều khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn là người thanh niên đang đứng trước mắt bọn họ lại chó thể chỉ huy thần y Cổ Thành Bắc, anh ấy… rốt cuộc có thân phận như thế nào đây?
Bỗng nhiên, mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lộp bộp một tiếng, bọn họ nghĩ đến tên của một người.
Trấn Thiên Vương!
Bỏ qua nhà họ Lâm có quyền lực bậc nhất ở Lâm Bắc, chỉ cần một cuộc điện thoại liền điều động được chuyên cơ của của Trấn Võ Quân, hơn nữa còn có thể mời thần y Cổ Thành Bắc đến thành phố Đông Hoàng, tất cả những dấu hiệu đó khiến cho ánh mắt bọn họ hướng về người đó.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của những người này khi nhìn Trương Vĩnh Hiên cũng trở nên sùng bái và say mê.
Đây chính là một vị thần sống!
Nghe được lời nói của Cổ Thành Bắc, Trương Vĩnh Hiên lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Gia Hưng, rồi nhìn về phía mấy người của bên Công an, sau đó gật đầu với bọn họ: “Các anh em, tra xét người này, nước H tuyệt đối không cho phép thế lực đen tối xuất hiện.”
Mấy người của bên Công an nghe thấy cách xưng hô của Trương Vĩnh Hiên đều sắp ngạt thở vì kích động.
Bọn họ lại có thể được người này gọi là “người anh em”, bọn họ lập tức khép hai chân lại, đứng thẳng người, rồi chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.
“Vâng, thưa tướng…”
Lời đến bên môi nhưng lại bị Trương Vĩnh Hiên vung tay cắt ngang.
“Các anh em không cần phải như vậy, đều là phục vụ vì nước, các anh như vậy là tốt rồi.”
Những người đó nghe thấy câu này, đột nhiên cảm thấy vị trí của bọn họ quan trọng bao nhiêu.
Mười mấy năm sau, khi những người này trở thành người lãnh đạo của bên Công an của nước H, mỗi một người đều vẫn cảm kích Trương Vĩnh Hiên khi nhắc đến cảnh này.
Nhậm Gia Hưng nghe thấy sẽ bị người bên Công an bắt giữ, lập tức ngất đi vì sợ hãi.
Mặc dù anh ta không đoán được thân phận thật sự của Trương Vĩnh Hiên, nhưng người có thể điều động được chuyên cơ của Trấn Võ Quân, chắc chắn là một người có quyền lực không hề tầm thường.
Nghĩ đến những lời Trương Vĩnh Hiên dặn dò mấy người bên Công an trước đó, anh ta bị dọa sợ đến phát ngốc.
Vốn dĩ, anh ta còn nghĩ sau khi bị bên Công an bắt đi, anh ta có thể lôi kéo mối quan hệ rồi bản thân sẽ được thả ra ngoài.
Nhưng người này nói, trên thế giới này còn có ai dám phạm phải sai lầm lớn nhất thế giới để cứu anh ta ra ngoài?
Đời này anh ta làm nhiều việc xấu như vậy, tù chung thân, e rằng đó đã là mức hình phạt nhẹ nhất.
Hơn nữa, bên Công an chắc chắn sẽ suy xét cảm nhận của người này, như thế thì…
“Về nhà tôi đi, khoảng thời gian này, có lẽ em gái tôi phải nhờ tới ông rồi.”
Nói xong, lúc Trương Vĩnh Hiên muốn rời đi, anh liếc nhìn Lâm Thành Trí đang sợ hãi, anh nói với vẻ lạnh nhạt: “Tôi chỉ cho cậu ba ngày, cút về nhà họ Lâm cho tôi.”
“Nhà họ Lâm sao?”
Cổ Thành Bắc cau mày: “Nhà họ Lâm của Lâm Thành Nam? Chính là cái tên khốn nhát gan như chuột cũng dám gây chuyện đó sao? Có cần tôi đi một chuyến không? Nếu cậu ta trung thực thì thôi, còn nếu như không trung thực thì tiêu diệt đi!”
Đối với gia tộc lớn nhất tỉnh Lâm Bắc, mở miệng nói “tiêu diệt đi”, thì đây là một việc rất ngạo mạn, nhưng nếu câu này được thốt ra từ miệng ông lão thì cũng chỉ điều dĩ nhiên.
Lâm Thành Trí nghe thấy vậy cũng không thể ở lại nữa, những gia tộc như bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ có những chuyện mờ ám ở phía sau, nếu như Trấn Võ Quân nói sẽ điều tra, thì nhà họ Lâm bọn họ cũng sẽ bị tiêu diệt, e rằng đó cũng chỉ là việc trong vài giờ đồng hồ.
Người khác nói câu này, anh ta sẽ coi như là đang khiêu khích nhà họ Lâm, nhưng câu này lại được thốt ra từ miệng của Trấn Võ Quân, không có ai dám coi thường.
Ngay cả vệ sĩ ngã trên mặt đất cũng không đoái hoài gì nữa, anh ta bò dậy rồi chạy ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ của anh ta rõ ràng là rất sợ hãi, không muốn ở lại thêm một giây nào.
Khi mấy người Trương Vĩnh Hiên chuẩn bị quay về sơn trang, Trương Vĩnh Hiên nói với Trương Dịch Phong đang đứng đực ra ở đó, anh nói với vẻ hững hờ: “Nói với Trương Hồng Giang, thời gian dành cho ông ta không còn nhiều nữa đâu!”
Sau đó anh rời đi trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người.
Trương Vĩnh Hiên vừa rời khỏi, Hạ Hồng Mai cũng dắt theo Hạ Phi Yến xuất hiện ở giữa đại sảnh.
Thấy có nhiều người tập trung giữa đại sảnh, nên cô bé cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Mẹ ơi, nhiều người thật đấy, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Giọng nói non nớt đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Khi nhìn thấy Hạ Hồng Mai, bọn họ cảm thấy trước mắt phát sáng, nếu là trước kia, bọn họ nhất định sẽ lặng lẽ nhìn nhiều hơn một chút, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay đã ảnh hưởng đến bọn họ rất lớn.
Bọn họ không còn tâm trạng để ngắm gái đẹp nữa, họ chỉ muốn đăng chuyện ngày hôm nay lên mạng mà thôi.
Nhân vật lớn của Trấn Võ Quân đã đến thành phố Đông Hoàng!
Đây chính là niềm kiêu hãnh của tất cả mọi người ở thành phố Đông Hoàng.
Sau hôm nay, có lẽ thành phố Đông Hoàng sẽ trở thành tiêu điểm của nước H.
“Mẹ ơi, đều tại mẹ, nếu không phải mẹ muốn đi lấy thịt với con thì chúng ta cũng có thể xem náo nhiệt rồi!”
Hạ Phi Yến vung vẩy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, mở to đôi mắt dễ thương, mắng mẹ.
Hạ Hồng Mai không nói nên lời: “Đó là thịt trong bát mẹ.”
Sau khi mọi người xung quanh nghe thấy vậy, đều quay lại nhìn cô gái nhỏ, nở một nụ cười thiện ý.
Hạ Phi Yến bị mọi người nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xấu hổ nói: “Ôi, một người lớn giành với một đứa trẻ làm gì chứ?”
Lời này vừa thốt ra, ban đầu mọi người đều ngạc nhiên, sau đó cười vang lên khiến cho cô bé lấy cái tay nhỏ nhắn mũm mĩm ôm lấy mặt.
Lúc này, Phương Mạnh Minh thấy Nhậm Gia Hưng lâu như vậy vẫn chưa quay về, cậu ta cau mày đi ra ngoài thì tình cờ nhìn thấy mẹ con Hạ Hồng Mai trong đám đông.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Hồng Mai, trái tim cậu ta như tan chảy, cậu ta nói với các anh em ở bên cạnh: “Đây chính là chị dâu cả tương lai của các cậu.”
“Không đơn giản đâu, hay là cứ cướp về sau đó ngủ một giấc, cô ấy sẽ thành người của anh luôn.”
Một người ở bên cạnh cậu ta tuỳ tiện nói.
“Khốn kiếp, bây giờ chúng ta là thương nhân làm ăn nghiêm túc, nói năng phải chú ý cẩn thận chút, sau này chúng ta phải làm người văn minh!”
Phương Mạnh Minh tức giận quở trách, cậu ta không chút quan tâm đến cảm nhận của những người xung quanh.