Mộc Huy Vũ mặt mày hung hăng, dường như đã tưởng tượng ra cảnh Trương Vĩnh Hiên nằm trên vũng máu rồi.
Anh ta lập tức ngây người.
Chỉ nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên dùng tay không bắt được viên đạn.
Sau đó, có tiếng kim loại ma sát vàng lên, Trương Vĩnh Hiên xòe bàn tay ra, viên đạn kia đã biến thành bột kim loại, một trận gió lớn thổi đến, nó cũng cuốn trôi theo cơn gió.
Sao… sao có thể như thế được?
Làm sao con người có thể phản ứng kịp với viên đạn bắn ra ở trong khoảng cách gần như thế cơ chứ!
Thời gian còn chưa đến 0,01 giây, e rằng, ngay đến việc chớp mắt cũng không kịp. Thế nhưng, Trương Vĩnh Hiên lại có thể nhẹ nhàng bắt được viên đạn, hơn thế, còn nghiền nát nó thành bột kim loại.
Đây… đây có còn là con người nữa hay không?
Mộc Huy Vũ thầm giật mình, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chảy dài trên mặt, cõi lòng hoàn toàn tan nát.
Những người xung quanh, ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực, mắt trợn tròn, trong đầu thầm nghĩ.
Tên này rốt cuộc là con người hay là ma quỷ đây?
Trương Nguyệt Hi sững sờ nhìn anh trai của mình. Ngay lúc này, anh trai cô ấy dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác, khiến cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.
“Nguyệt Hi, nhắm mắt lại!”
Trương Vĩnh Hiên nhẹ nhàng nói. Dường như có nhịp điệu nào đó trong giọng nói của anh, khiến Trương Nguyệt Hi không thể không nhắm mắt lại.
Anh vừa vung tay ra, thì một tia sáng đột nhiên lóe lên, che kín lấy người của Trương Nguyệt Hi.
Mộc Huy Vũ thầm giật nảy trong lòng, da đầu tê dại, thều thào nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Trương Vĩnh Hiên không trả lời, mà chỉ nhìn Mộc Huy Vũ một cách dửng dưng.
Tuy anh còn chưa làm gì nhưng Mộc Huy Vũ lại cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, giống như sắp có tai họa ập xuống đầu anh ta vậy.
“Ai sai anh đến? Mau nói cho tôi biết, tôi có thể để anh chết một cách tử tế!”
Trương Vĩnh Hiên nói chuyện một cách lạnh lùng, không cảm xúc, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn.
Mộc Huy Vũ: “…”
Đám người xung quanh đều đang cầm chắc súng trong tay.
Nếu không có cảnh tượng vừa rồi, Mộc Huy Vũ nhất định cho rằng Trương Vĩnh Hiên đang nói khoác. Thế nhưng, bây giờ đây… không ai dám nghi ngờ liệu Trương Vĩnh Hiên có làm được hay không?
“Anh chỉ còn năm phút! Ngay từ lúc anh bắt đầu nổ súng, thì đã định sẵn là anh phải chết rồi, còn việc khi nào chết, chết theo kiểu nào thì đấy là do tôi quyết định!”
Trương Vĩnh Hiên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Mộc Huy Vũ, anh không hề lo sợ đám người kia sẽ nổ súng, đúng như những lời mà anh nói trước đó, súng trong tay bọn họ chỉ là súng đồ chơi mà thôi!
Không một tiếng động!
Cả đám người đứng ngoài đều im lặng.
Ừng ực!
Trong không gian yên tĩnh này, một tiếng nuốt nước miếng vang lên cũng thật vang dội! Ngoài ra, còn có tiếng tích tắc của đồng hồ.
Mấy người kia cầm súng trên tay nhưng tay lại ướt đẫm mồ hôi, dường như sắp không cầm được nữa. Dù có súng đấy, nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy được một chút an toàn nào.
…
“Anh vẫn còn ba phút đấy!”
Trong bầu không khí đó, giọng nói của Trương Vĩnh Hiên nhẹ nhàng vang lên, Mộc Huy Vũ không thể chịu được nữa rồi, một tiếng “bịch” vang lên, anh ta đã quỳ sụp xuống.
“Tôi nói! Xin anh tha cho người nhà của tôi!”
“Trấn Thiên Vương sẽ không để liên lụy đến người nhà của mày!”
Một người đàn ông mặc quân phục đứng bên cạnh Trương Vĩnh Hiên lên tiếng.
Mộc Huy Vũ khẽ thở phào một hơi dài, run rẩy lấy trong túi quần một điếu thuốc, châm lửa rồi mới nói: “ Là do cậu chủ của nhà họ Lâm ở tỉnh Lâm Bắc sắp đính hôn, tôi muốn tặng cho cậu ta một món quà, mà cậu ta lại nhắm trúng chỗ này.”
Có lẽ, khi biết chắc bản thân nhất định phải chết, Mộc Huy Vũ cũng thả lòng hơn, anh ta liếc nhìn Trương Vĩnh Hiên: “Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng nhà họ Lâm cũng không phải loại dễ dây vào đâu! Nhìn thân thủ của anh, có lẽ anh cũng là người trong giới Võ đạo phải không? Vậy chắc hẳn cũng biết đến cao thủ Hóa Kình chứ, người chưởng quản của nhà họ Lâm chính là một cao thủ Hóa Kình!”
“Huy Vũ tôi đây mắt mù mới chọc giận anh, có chết cũng đáng tội, nhưng nếu sau này, anh có nhìn thấy cậu chủ Lâm thì nên biết điều một chút thì hơn!”
Hai người đàn ông cao to tên Thành Long, Bình Hải đứng sau Trương Vĩnh Hiên nghe thấy vậy thì cười khẩy một cái.
Hóa Kình sao?
Trước mặt tướng quân thì ngay đến tư cách xách dép cũng không có đâu!
Ngay cả hai người bọn họ, nếu muốn ra tay thì dù có là cao thủ cảnh giới Hóa Kình cũng không có cơ hội đánh trả!
“Nói xong chưa?” Trương Vĩnh Hiên thản nhiên nói.
“Các anh em! Giết nó đi! Tao không tin một mình nó có thể bắt được hết đạn của chúng ta!”
Đám người Lão Tam không dám chần chừ, hét lớn một tiếng, chuẩn bị bóp cò.
Hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, những tên mặc áo đen kia còn chưa kịp đưa tay bóp cò!
Vậy mà, không biết từ lúc nào, cổ tay đã đứt lìa, cũng không thấy bóng dáng khẩu súng trên tay bọn họ nữa! Đến tận lúc này, cơn đau nhức dữ dội mới ập đến.
“A!”
Những người kia ngã lăn ra nền đất, toàn thân run rẩy.
Chỉ có Mộc Huy Vũ là vẫn quỳ gối, nhưng cả người anh ta lúc này cũng đang run như cầy sấy.
“Xin anh giơ cao đánh khẽ!”
Lúc này, Phương Mạnh Minh mới đuổi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng cậu ta cũng vô cùng sợ hãi, và cũng mừng thầm vì lúc trước cậu ta chưa hề ra tay.
Thành Long và Bình Hải nhẹ nhàng phủi tay, một đống ngón tay vỡ nát rơi xuống.
Phương Mạnh Minh và cả đám người đều há hốc mồm.
Trương Vĩnh Hiên hất tay một cái, một luồng khí bay ra khỏi tay anh, cả người Mộc Huy Vũ văng ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tuy trên người anh ta không còn chút hơi thở nào, nhưng chỉ giống như đang ngủ say vậy.
Trong nháy mắt, cả hiện trường chìm vào im lặng, dám người Phương Mạnh Minh không dám thở mạnh một cái. Người đàn ông này thật đáng sợ!
Con… con người có thể làm được chuyện này hay không?
Siêu nhân chăng?
Hay là cao thủ võ lâm đến từ thời cổ đại?
Những khẩu súng kia đều làm bằng kim loại, vậy mà anh chỉ cần bóp nhẹ một cái đã biến thành bụi vụn. Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi một con người làm sao lại có thể làm được điều đó!
“Bọn mày muốn báo thù cho anh ta sao?”
Phương Mạnh Minh liếm nhẹ đôi môi khô khốc, cậu ta sợ đến mức đứng bất động, không lắc được cả đầu.
“Đưa đám người này đến cơ quan có liên quan, tôi muốn bọn họ phải nhận được hình phạt thích đáng của pháp luật!”
“Tôi sẽ theo dõi chuyện này, nếu như có bất kỳ ai không phải chịu xử phạt, tôi sẽ đến tìm đám người các cậu, tiễn hết các cậu về Tây phương cực lạc!”
Phương Mạnh Minh nghe được câu này thì giống như nghe được tin tốt lành, vội vàng dẫn theo đám người áo đen chạy đi mất
…
Nhà họ Trương.
“Thế nào rồi?” Trương Hồng Giang điềm tĩnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!