Hoắc Ngọc Châu vừa ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy hai người Trương Vĩnh Hiên bước ra từ cửa hàng bên cạnh, thấy trên tay hai người bọn họ vẫn trống không, cô ta không khỏi cười khẩy.
“Quỷ nghèo, ở đây không phải là nơi các cậu có thể đến, cậu vẫn nên giống như trước đây, đến mấy gian hàng bên ngoài mà mua đi!”
Trương Nguyệt Hi nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ của cô lộ ra vẻ quẫn bách, sắc mặt có chút sa sút, sâu trong đáy mắt hiện lên tia xấu hổ và phẫn nộ.
Trương Vĩnh Hiên cau mày, anh nhìn về phía Hoắc Ngọc Châu với vẻ mặt lạnh lùng, người phụ nữ này hết lần này đến lần khác gây hấn với em gái của Trương Vĩnh Hiên anh, cô ta thật sự cho rằng tính tình anh dễ chịu lắm hay sao?
“Cô gái, tôi đã nói với cô rồi, hoạ từ miệng mà ra, làm người, nên khiêm tốn mới tốt, bằng không, sẽ phải chịu thiệt.”
“Chịu thiệt?” Hoắc Ngọc Châu nghe thấy vậy, bật cười lớn một cách khoa trương, như thể cô ta vừa nghe thấy chuyện gì đó rất khó tin vậy.
“Dựa vào các người sao?”
Một cô gái hèn hạ dựa nhặt phế phẩm để đi học, cộng thêm một quỷ nghèo không biết chui ra từ nơi nào, một tổ hợp như vậy cũng dám nói quá lên rằng có thể khiến cho cô ta chịu thiệt sao!
Trước khi thằng nhóc này mở miệng, anh ta chưa từng nghe cô ta là ai sao?
Cô ta, Hoắc Ngọc Châu, cô chủ lá ngọc cành vàng của nhà họ Hoắc, mặc dù nhà họ Hoắc không có thế lực to lớn như nhà họ Trương, nhưng cũng là người dòng dõi cao quý.
Một quỷ nghèo lại dám giáo huấn cô ta!
Không biết từ “chết” viết như thế nào sao?
“Tướng quân!”
Đúng lúc này, một người đàn ông lướt qua cô ta, hướng về hai người kia.
Thanh niên đó đến trước mặt Trương Vĩnh Hiên, trên khuôn mặt không giấu được vẻ kích động, cả người anh ta run lên, ánh mắt sùng bái giống như là đang nhìn một vị thần vậy.
Trương Vĩnh Hiên thấy người này, ban đầu hơi cau mày, sau đó thoải mái.
“Ngọc Tiến!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Quách Ngọc Tiến không khỏi đứng thẳng người, kính người đàn ông trước mặt bằng một kiểu chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.
“Tướng quân, cuối cùng Ngọc Tiến cũng gặp được ngài rồi!”
Khi anh ta nói, hốc mắt anh ta trở nên ẩm ướt, giọng nói cũng thay đổi, mang theo chút nghẹn ngào.
“Cậu đấy, ba năm rồi, vẫn không có tiền đồ như vậy.” Trương Vĩnh Hiên cười nhạt: “Kết hôn rồi đúng không? Hôm khác đưa vợ đến nhà tôi chơi!”
“Vâng!”
Quách Ngọc Tiến nhận được lời mời của tướng quân, anh ta vui mừng như một được trẻ được phát kẹo.
“Ngọc Tiến, đây là Nguyệt Hi, em gái tôi.” Trương Vĩnh Hiên giới thiệu, sau đó chỉ vào Quách Ngọc Tiến, anh nói với em gái: “Nguyệt Hi, đây là anh Quách!”
Trương Nguyệt Hi liền gọi một tiếng ngọt ngào: “Anh Quách!”
Quách Ngọc Tiến vui vẻ đến mức khoé miệng sắp kéo đến mang tai: “Tướng quân, các anh đến đây làm gì vậy? Đến để mua quần áo sao?”
“Đúng vậy, chỉ là quần áo ở đây có chút tệ!” Trương Vĩnh Hiên đi dạo nhiều cửa hàng như vậy, nhưng vẫn chưa gặp được cửa hàng nào khiến anh vừa ý.
Có lẽ trong lòng anh, chỉ có những bộ quần áo tốt nhất mới có thể xứng với em gái anh.
Hoắc Ngọc Châu ở bên cạnh nghe thấy câu này, không khỏi khịt mũi coi thường, nói thật dễ nghe, rõ ràng là không mua nổi.
“Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Trương Nguyệt Hi, cậu xem cậu đang kết giao với loại người gì vậy?”
Trương Vĩnh Hiên thì thôi, mặc dù anh ăn mặc bình thường nhưng khí chất lại không tồi, còn người mới đến này thì sao? Chân đi thì khập khiễng, ăn mặc trông như một công nhân phân xưởng, lại còn đeo găng tay may vá, rất buồn cười.
Xã hội bây giờ còn có người đeo găng tay ra ngoài sao?
“Vâng!”
Điều khiến Hoắc Ngọc Châu không ngờ đến là, công nhân phân xưởng kia lại gật đầu.
“Mặc dù trung tâm thương mại này có những thương hiệu lớn đóng cửa hàng tại đây, nhưng hầu hết đều là những sản phẩm hạng A, không đáng bao nhiêu tiền, quả thực không xứng với Nguyệt Hi chút nào.”
Nói xong, Quách Ngọc Tiến nhìn kỹ Trương Nguyệt Hi từ trên xuống dưới, khi cô gái đang ngượng ngùng, anh ta nói: “Tướng quân, hiện tại tôi đang làm thợ may, để tôi may cho Nguyệt Hi vài bộ đồ nhé!”
“Phụt!”
“Ha ha ha!”
Hoắc Ngọc Châu ở bên cạnh quả thực không nhịn được nữa, bật cười lớn một cách khoa trương.
Công nhân phân xưởng kia đang nói gì vậy chứ? Muốn may vài bộ cho Nguyệt Hi!
Thật quá thích hợp!
Trương Nguyệt Hi cũng chỉ xứng mặc quần áo do chính công nhân phân xưởng may thôi.
“Cô gái này, cô cười gì vậy?” Quách Ngọc Tiến tức giận, anh ta không dễ dàng gì mới gặp được tướng quân, không ngờ lại bị người khác lôi ra đẻe chế nhạo.
“Sao nào? Các người không cảm thấy lời nói của bản thân rất buồn cười sao?”
Lúc này đang là thời điểm trung tâm thương mại có lượng khách đông nhất, Hoắc Ngọc Châu thấy tiếng cười của mình thu hút không ít người xem vây quanh, cô ta không khỏi càng thêm đắc ý.
“Một con quỷ nghèo với bộ quần áo trên người chưa đến ba trăm nghìn nói rằng quần áo trong trung tâm thương mại không vừa mắt anh ta, người còn lại thì nói những bộ quần áo các vị mua ở đây đa số đều là sản phẩm hạng A.”
“Xin hỏi các vị ở đây, các vị không cảm thấy buồn cười sao?”
Lời của Hoắc Ngọc Châu lập tức khiến mọi người xung quanh cười ồ lên.
“Quỷ nghèo, các người không biết cái gì là sản phẩm hạng A sao? Quần áo trên người tôi đều là mua ở đây, cả người cộng lại lên đến mười hai triệu, cũng là sản phẩm hạng A sao?”
“Tôi nói, trung tâm thương mại không nên cho những quỷ nghèo này vào đây, bọn họ đến để mua quần áo sao?”
“Tôi thấy bọn họ đến là để hưởng ké điều hoà đấy?”
“Đúng vậy, chiếm tiện nghi của trung tâm thương mại, nhưng lại nói xấu trung tâm thương mại, các người còn có lương tâm sao?”
“Bảo vệ đâu? Sao còn chưa đến đuổi bọn họ ra ngoài, nếu không tôi sẽ khiếu nại đấy.”
“Đúng vậy, đuổi ra ngoài đi, chúng tôi đến đây để mua sắm thư giãn chứ không phải đến là để cho mấy người như thế này chọc giận.”
Những người xung quanh, người này một câu người kia một câu, dồn dập bình luận không ngớt, sự chế giễu trong mắt càng nồng đậm hơn.
Sắc mặt Trương Vĩnh Hiên thay đổi, những người này nói anh cũng không sao, nhưng những người này không nên nói Nguyệt Hi như vậy.
Thấy con nhóc không muốn phản bác, tay chân luống cuống, Trương Vĩnh Hiên cảm thấy nhói đau trong lòng, cảm giác đó còn sắc bén hơn cả kiếm của kẻ địch.
“Câm miệng!”
Trương Vĩnh Hiên vừa định mở miệng, thì Quách Ngọc Tiến đã không nhịn được nữa, anh ta lớn tiếng quát.
Những người này sỉ nhục anh ta thì không sao, nhưng người bọn họ đang sỉ nhục lại là chiến thần của nước H!
Người những người này đang sỉ nhục là đại công thần trấn thủ biên cương cho những người này.
Không có Trương Vĩnh Hiên, những thế lực thù địch nước ngoài nhìn chằm chằm vào nước H như hổ đói, làm sao những người này có thể vui vẻ tự tại như bây giờ?
Quách Ngọc Tiến đi tới trước mặt một người, liếc nhìn người đó, khinh thường nói: “Mười hai triệu, không phải là hàng hạng A sao? Meister đúng chứ? Hàng Meister chính hãng thường dùng khuy áo khảm bạc, cái này của cô, là khảm nhôm đúng chứ.”
“Anh nói láo! Người kia thấy bị nói như vậy liền tức giận hét lên.
“Nhẫn của tôi làm bằng đồng, không tin thì cô quẹt qua thử xem, nếu là bạc sẽ không để lại vết xước, nhưng nếu là nhôm thì nhất định sẽ để lại vết xước.” Quách Ngọc Tiến nói rồi tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.
Nhìn thấy chiếc nhẫn đó, trong lòng Trương Vĩnh Hiên dâng lên sự ấm áp.
Người kia nhận lấy với vẻ không tin, chế giễu: “Nhẫn đồng sao? Nói anh là quỷ nghèo đúng là không sai mà, tôi…”
Lời nói của người kia khiến cho xung quanh chế nhạo, nhưng người này không thể cười được nữa, bởi vì trên khuy áo thực sự xuất hiện một vết xước.