Vẻ mặt của Hoắc Ngọc Châu vui mừng khôn xiết khi nghe thấy giọng nói này.
Là giám đốc Hoàng đang tới, chỉ cần giám đốc Hoàng mời được thầy Quách, tất cả chuyện này sẽ không có vấn đề gì nữa, doanh nghiệp của nhà họ Hoắc bọn họ có thể sẽ tiến xa hơn.
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một người bước nhanh đi tới.
“Giám đốc Hoàng, ông đến thật đúng lúc, thầy Quách ở đâu?” Hoắc Ngọc Châu lo lắng hỏi.
Thầy Quách!
Nghe được những lời này của Hoắc Ngọc Châu, những người đó thầm nghĩ, ra là vậy.
“Cô đang tìm tôi sao?”
Lúc này, Ngọc Tiến đứng bên cạnh Trương Vĩnh Hiên lên tiếng.
Giám đốc Hoàng đang định nói, nghe thấy giọng nói này liền ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy bộ dạng của Ngọc Tiến, hai mắt lập tức sáng lên.
“Thầy Quách, anh có thể để tôi tìm thấy anh dễ một chút được không?”
Trên trán giám đốc Hoàng toát ra mồ hôi lạnh, ở đây không nên để xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện, nhà họ Hoắc sẽ khiến ông ta ăn ngủ không yên mất thôi.
Bây giờ, chỉ khi thầy Quách lấy danh dự của mình ra đảm bảo rằng không có chuyện ơ đây bán đồ giả, danh tiếng của cửa hàng họ mới có thể được khôi phục.
Theo lời giám đốc Hoàng, ông ta muốn giới thiệu thầy Quách và cô chủ với nhau, nhưng khi quay đầu lại, ông ta đã thấy cô chủ của mình đang ngây người tại chỗ.
Trong lòng giám đốc Hoàng bịch một tiếng, đột nhiên nhớ tới lời nói lúc nãy của cô chủ trong điện thoại, chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, giám đốc Hoàng toát mồ hôi lạnh.
Và Hoắc Ngọc Châu cũng sửng sốt, công nhân xưởng đó chính là thầy Quách nổi danh lừng lẫy sao?
Làm sao có thể như thế được?
Trương Nguyệt Hi quen thầy Quách? Không lẽ trước đây Trương Nguyệt Hi giả nghèo sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoắc Ngọc Châu càng thêm khó coi.
Những người đứng xem ban đầu còn cảm thấy ngạc nhiên, sau đó cười ha ha.
Thì ra người giúp đỡ mà cô gái này muốn tìm lại chính là người mà bây giờ cô ta đang xúc phạm.
Mọi người liếc nhìn hai anh em Trương Vĩnh Hiên, chẳng trách hai người này lộ ra dáng vẻ bình tĩnh thoải mái đến vậy, hóa ra là bọn họ có quen biết với thầy Quách nổi tiếng.
“Vì nó đã được thầy Quách nhận định như vậy, đây chắc chắn là hàng giả, tôi yêu cầu trả hàng!”
“Đúng vậy, trả hàng đi!”
Một số người kêu la, trong lúc nhất thời, cửa trước của cửa hàng do gia đình nhà họ Hoắc mở ra trở nên tắc nghẽn.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trên gương mặt lo lắng của Giám đốc Hoàng: “Cô chủ, chuyện này xử lý sao đây?”
Đắc tội với thầy Quách, sau này làm sao có thể kinh doanh quần áo ở thành phố Đông Hoàng được nữa?
Cửa hàng của bọn họ làm sao có thể mở tiếp được?
Trương Nguyệt Hi nghe nói anh trai họ Quách trước mặt là thợ may váy nổi tiếng ở thành phố Đông Hoàng, cô gái nhỏ há to miệng vì ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp thì tròn xoe.
Anh trai của cô ấy thực sự biết thầy Quách!
Mặc dù cô ấy không biết nhiều về ngành công nghiệp thời trang, nhưng cô ấy không thể chịu được những người xung quanh nói về nó suốt.
Không biết lớp trưởng làm thế nào mà có được bộ quần áo do thầy Quách may, ăn mặc khoe khoang trong lớp hơn một tháng.
…
Đột nhiên, cửa hàng của nhà họ Hoắc đông đúc những người yêu cầu trả lại hàng.
Hoắc Ngọc Châu sững sờ, ai có thể ngờ người đàn ông ăn mặc như công nhân xưởng trước mặt lại là cậu chủ trong ngành thời trang ở tỉnh Lâm Bắc.
Lần này cô ta hành xử ngang ngược đã gây ra tai họa lớn cho nhà họ Hoắc rồi.
Vị thế của thầy Quách trong ngành thời trang là không thể bàn cãi gì nữa, một khi thầy Quách tuyên bố rằng hàng hóa mà gia đình họ Hoắc bán là hàng giả, thì gia đình họ Hoắc của họ đừng nghĩ đến chuyện kinh doanh thời trang ở thành phố Lâm Bắc sau này nữa.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má cô ta.
“Ai đang gây náo loạn ở cửa hàng của Hoắc Quang Minh tôi đây?”
Một giọng nói kiêu ngạo và độc đoán phát ra từ xa.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của một số người xung quanh đột nhiên thay đổi.
Hoắc Quang Minh, đây thật sự là cửa hàng của Hoắc Quang Minh!
“Bố, chính là ba tên chó má này này!” Sự xuất hiện của bố cô ta khiến tính cách độc đoán của Hoắc Ngọc Châu một lần nữa lộ ra, cô ta hận không thể ăn thịt được ba người Trương Vĩnh Hiên.
Nghe những lời này, vẻ mặt của Trương Vĩnh Hiên lập tức trầm xuống.
Anh có thể bị xúc phạm, nhưng anh không cho phép bất cứ ai xúc phạm em gái mình.
Khi trở về thành phố Đông Hoàng, anh chỉ muốn chung sống hòa bình với em gái, sao những người này lại thích chọc tức anh như vậy?
Thực sự nghĩ rằng Trương Vĩnh Hiên dễ nói chuyện như vậy sao?
“Bố!”
Ngay khi Trương Vĩnh Hiên muốn động tay động chân, một âm thanh giòn giã khiến mọi người sửng sốt.
Hoắc Ngọc Châu che mặt, vẻ mặt khó tin nhìn người công nhân xưởng.
Cô ta… thực sự đã bị đánh!
Đồ con chó này dám đánh cô, lại còn ở trước mặt rất nhiều người.
“Bảo vệ, đánh, đánh chết anh ta cho tôi, nếu có chuyện gì xảy ra, nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Khuôn mặt của Hoắc Ngọc Châu trở nên dữ tợn, ánh mắt của cô ta nhìn về phía Ngọc Tiến trở nên tàn nhẫn hơn.
Gia đình nhà họ Hoắc!
Khi các nhân viên bảo vệ vừa nghe thấy gia đình nhà họ Hoắc, trái tim của họ run lên, trung tâm mua sắm này có cổ phần của nhà họ Hoắc.
Không được, họ phải thực hiện tốt, nếu không thì không chỉ đơn giản mỗi trừ lương đâu.
“Ngài Hoắc, ngài xem chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Đây là cơ hội để thể hiện trước mặt giám đốc trung tâm thương mại, đội trưởng an ninh vội vàng tiến lên hỏi thẳng Hoắc Quang Minh.
“Còn hỏi cái gì nữa? Đánh trước đi rồi nói, vu khống trung tâm mua bán hàng giả, vị trí của cửa hàng thu hút bao nhiêu lượng khách, các anh không phải không biết, đúng không? Anh ta đã trì hoãn việc kinh doanh của chúng ta đến mức nào rồi?”
Hoắc Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, tim đập nhanh hơn vì tức giận, cho tới bây giờ, trên mặt cô vẫn còn cảm giác đau rát.
Hơn nữa, mọi chuyện ở đây sẽ sớm lan ra trong nhóm các bạn cùng lớp, cô ta đã bị đánh bởi một người mà Trương Nguyệt Hi quen biết, đến lúc đó, làm sao cô ta có thể gặp những người bạn học đó được nữa?
Cô ta không bị những người đó cười nhạo mới lạ!
Nghĩ đến đây, Hoắc Ngọc Châu không cách nào đứng im được, cô ta không thể nhịn được nữa, đi về phía trước vài bước, giơ tay đánh Trương Nguyệt Hi.
“Con ả đê tiện này, hai ngày nữa là họp lớp, làm hỏng mặt mày, để tao xem mày có mặt mũi nào mà đi!”
Lòng bàn tay đánh xuống rất mạnh, thậm chí cô còn nhìn thấy khuôn mặt của Trương Nguyệt Hi sưng lên.
“Bộp!”
Trên mặt đột nhiên đau nhói, còn chưa kịp phản ứng thì thân hình đã bất giác bay lên, đập vào cửa tiệm bên cạnh.
“Ào ào!”
Môt âm thanh giòn tan vang lên, cửa kính vỡ tan.
“Ngọc Châu, con bị sao vậy?”
Khi Hoắc Quang Minh nhìn thấy con gái mình bị thương, ông ta vội vàng đi tới.
Tất cả đều im lặng! Im lặng như tờ!
Mọi người ngơ ngác nhìn Trương Vĩnh Hiên đánh người.
Nhà họ Hoắc, bọn họ biết rõ.
Tuy không phải là dòng họ cao cấp, nhưng cũng không phải thứ người thường có thể khiêu khích.
Ba người Trương Vĩnh Hiên diện đồ không giống dáng vẻ của người giàu, làm sao dám đánh con gái nhà họ Hoắc?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!