Người phụ nữ trung niên rời đi, Giang Tiểu Thần ngồi xuống ghế sofa màu trắng châm một điếu thuốc.
Hút thuốc trong một căn phòng sạch sẽ thơm tho thế này, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí trong phòng. Nhưng Tiêu Thanh Di không hề có ý ngăn cản Giang Tiểu Thần, mà ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng còn liếc nhìn anh, chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai.
Tiêu Thanh Di tâm 21 22 tuổi, thuộc giai đoạn cuối dâng trào tâm tư thiếu nữ. Ở độ tuổi này thỉnh thoảng si mê vẫn là chuyện rất thường tình.
“Người phụ nữ trung niên hồi nãy là ai thế?” Giang Tiểu Thần nhả ra một làn khói rồi mở miệng hỏi.
“Chị ấy là chị Ngô, là bảo mẫu của chị Vương.” Tiêu Thanh Di giải thích, sau đó vội vã thu hồi ánh mắt si mê của thiếu nữ kia, không dám nhìn thêm nữa.
“Trông chỉ mới hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi đã đến làm bảo mẫu, chắc hẳn tiền lương cao lắm nhỉ” Giang Tiểu Thần lạnh nhạt nói, tiếp tục rít một làn khói, không biết có còn tuyển người nữa không.
Anh rất muốn hỏi Tiêu Thanh Di như vậy, nhưng cánh cửa ở phòng tiếp khách trước mặt đã thu hút sự chú ý của anh, thế là anh nhìn chăm chằm về phía đó.
Rõ ràng trong phòng tiếp khách vẫn còn một căn phòng khác. Trong trường hợp bình thường, nhà thiết kế sẽ không thiết kế như vậy. Hẳn là chủ nhân căn biệt thự không muốn gặp người khác bằng con người thật, nên mới yêu cầu như thế.
Chẳng mấy chốc, chị Ngô vừa mới đi ra ngoài từ cửa chính bỗng bước ra từ cánh cửa nhỏ trong phòng tiếp khách. Hóa ra trong căn phòng đó vẫn còn một con đường thông đến cửa chính ở bên ngoài.
Thiết kế tỉ mỉ như thế, Giang Tiểu Thần cũng muốn ngắm nhìn gương mặt thật của chủ nhân ngôi nhà này.
“Cậu Giang, cô chủ nhà chúng tôi đã vào phòng. Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Trong tay chị Ngô cầm một sợi chỉ đỏ được chế tạo đặc biệt, rồi đi tới trước mặt Giang Tiểu Thần nói.
“Khoan đã” Giang Tiểu Thần bỗng lên tiếng. “Cậu Giang còn việc gì ư?”
“Tất nhiên rồi, có phải chỉ cần tôi chữa khỏi cho cô chủ nhà mấy người thì tôi sẽ được nhận mười triệu hay không?” Chuyện thù lao phải nói cho rõ. Dù gì hôm qua chỉ nghe Tiêu Chính Nam nói, ai mà biết lão già kia có giở trò lừa bịp gì không.
Người giàu có thì nhiều tiền thật, nhưng có chịu trả thù lao hay không lại là chuyện khác.
Chị Ngô cau mày, chỉ cảm thấy câu nói này của Giang Tiểu Thần quá thô tục, không khỏi hoài nghi năng lực của anh. Nếu không phải là do nhà họ Tiêu giới thiệu, có lẽ chị ta đã lên tiếng đuổi người đi rồi.
“Đúng vậy.”
Im lặng một hồi, chị ta vẫn gật đầu trả lời câu hỏi của Giang Tiểu Thần.
“Vậy bắt đầu thôi.”
Xác nhận không còn vấn đề gì, Giang Tiểu Thần đã vung tay, nhận lấy sợi chỉ đỏ trong tay chị Ngô.
Đông y có cách buộc chỉ bắt mạch, nhưng người bình thường không làm được. Có điều Giang Tiểu Thần có y thuật cao siêu, sớm đã vượt xa người bình thường, cho nên đối với anh buộc chỉ bắt mạch cũng chẳng có gì khác biệt so với việc bắt mạch trực tiếp.
Giao chỉ đỏ vào tay Giang Tiểu Thần xong, chị Ngô đã đứng ngay bên cạnh Tiêu Thanh Di. Cả hai cùng chăm chú nhìn từng hành động cử chỉ của anh.
Chỉ thấy Giang Tiểu Thần chạm nhẹ vào sợi chỉ đỏ vài lần. Động tác tay khéo léo, sợi chỉ và ngón tay cùng lên xuống chập trùng như dây đàn.
Giang Tiểu Thần trông còn trẻ tuổi, nhưng dưới một loạt thao tác thuần thục này của anh, cả hai người phụ nữ như đang chứng kiến một lão thần y trầm ổn, dày dặn kinh nghiệm đang bắt mạch.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!