Trước kia lúc nhìn thấy Lữ Mai Phương, Lâm Đình cũng không cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.
Nhưng sau khi anh đột phá nhờ Vô Tương Quyết, bây giờ nhìn thấy Lữ Mai Phương lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Trên người Lữ Mai Phương giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ, bản thân loại ánh sáng đỏ này đã đại diện cho nghĩa chẳng lành rồi.
Lâm Đình hoàn toàn không hiểu được tại sao loại tình huống này lại xuất hiện trên người bà ta.
“Lâm Đình, bắt đầu từ năm ngoái thím của cậu đã như vậy rồi, ban đầu là nửa nám sẽ xuất hiện một lần, bây giờ một tháng đã xuất hiện một lần, mỗi lần đều phải nằm ở trên giường ít nhất ba ngày không động đậy được. Cho tới bây giờ, vậy mà đã một tuần rồi đều không thể xuống giường được!”
Thôn trưởng nói như vậy, trong lời nói tràn đầy vẻ lo lắng.
Lữ Mai Phương đã không còn trẻ, cũng phải hơn bốn mươi tuổi fôỉ.
Có lẽ là do thôn trưởng cực kỳ yêu thương chiều chuộng Lữ Mai Phương, cho nên nhìn bà ta còn khá trẻ, không khác với những người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trong thành phố là bao.
Lâm Đình đầu tiên là không nói một lời, trực tiếp đưa tay ra đặt lên trên mạch đập của Lữ Mai Phương.
Anh bắt đầu cảm nhận khí tức trên người bà ta, không lâu sau, Lâm Đình đã hiểu được đại khái xảy ra chuyện gì.
Không đợi Lâm Đình thu hồi tay lại, một cảm gỉác vô cùng kỳ quái đột nhiên xông lên đầu.
Chỉ một lát sau, cổ tay nóng bỏng của Lữ Mai Phương giống như có một loại ma lực nào đó khiến tim người ta phải đập nhanh, huyết mạch sôi trào.
Với loại tình huống này của Lữ Mai Phương, nếu để Lâm Đình giải quyết, thật ra cũng không khó.
Nói trắng ra là thể chất của Lữ Mai Phương có chút đặc biệt, thuộc về loại hình dục cầu bất mãn!
Đáng lẽ ra loại tình huống này không nên xuất hiện ở trên người phụ nữ đã có tuổi như Lữ
Mai Phương mới đúng, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, có lẽ là do thể chất đặc biệt của bà ta gây ra, khiến lửa nóng trong người bà ta không được phát tiết, từ đó mới khiến cơ thể xuất hiện loại tình huống này.
Chỉ cần có thể xóa được ngọn lửa trong cơ thể Lữ Mai Phương đỉ, bệnh của bà ta không cần chữa cũng khỏi!
“Thôn trưởng, khụ khụ…”
Lâm Đình nhìn thoáng qua thôn trưởng, lại nhìn Hạnh Nhỉ ở bên cạnh.
Lưu Diễm đi làm cơm, Hạnh Nhi lại không đỉ cùng, mà lại cùng vào trong phòng, dù sao người nằm ở trên giường cũng là mẹ của cô ta.
Cả đời thôn trưởng Vương Tiền Tiến luôn phải nhìn mặt mà nói chuyện, Lâm Đình ám chỉ đơn giản như vậy, làm sao ông ta có thể không hiểu được?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!