Vừa ra cửa, Vương Tiền Tiến đã vội vàng tiến lên.
Lâm Đình khẽ gật đầu với Vương Tiền Tiến, ông ta lập tức vui vẻ.
Ngay lúc Vương Tiền Tiến đang chuẩn bị đi vào, Lâm Đình lại lên tiếng ngăn cản ông ta, nói: “Tạm thời đừng đi vào, chú mà vào bây giờ sẽ mang theo gió, nếu để bị lạnh Lân nữa thì coi như sẽ rất phiền toái, chờ mấy phút nữa, đề thím ấy nghỉ ngơi một chút rồi tự đi ra ngoài là được”.
Vương Tiền Tiến thấy Lâm Đình nói như vậy thì yên tâm hẳn.
Lúc này, Lưu Diễm và Hạnh Nhi cũng đã nấu xong cơm tối.
Lâm Đình thực sự không từ chối được, đành ngồi xuống ăn cơm.
Bữa tối rất phong phú, có bốn món mặn một bát canh, thức ăn vừa được mang lên bàn, Lữ Mai Phương vẫn luôn ngại ngùng nằm trên giường cũng đi ra từ trong phòng.
Lữ Mai Phương vừa đi ra, Vương Tiền Tiến lập tức trợn cả mắt lên.
Thật ra khuôn mặt của Lữ Mai Phương cũng không tệ, nếu không sẽ không sinh ra cô con gái xinh đẹp như Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi không chỉ kế thừa đủ loại ưu điểm của Lữ Mai Phương, càng là trò giỏi hơn thầy, ít nhất là với bộ ngực kia, Hạnh Nhi đã vượt xa cả bà ta.
Mâỳ năm nay lửa trong lòng Lữ Mai Phương không được phóng thích, cả ngày đều là dáng vẻ ủ rũ buồn bã.
Bây giờ sau khỉ được Lâm Đình giúp đỡ, cuối cùng bà ta đã được cảm nhận cuộc đời tươi đẹp Lân nữa, đồng thời sự bực bội và không thoải mái trong cơ thể cũng được phóng thích ra ngoài.
Lúc nhìn về phía Lâm Đình, hiển nhiên Lữ Mai Phương có chút xấu hổ, dù sao vừa rồi bà ta là người chủ động, suýt nữa thì làm Lâm Đình.
Lữ Mai Phương có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lâm Đình, lại lập tức chuyển mắt về hướng Vương Tiền Tiến.
Đã rất lâu rồi Vương Tiền Tiến không nhìn thấy Lữ Mai Phương cười, bây giờ bà ta được giải phóng, cả người trở nên tỏa sáng, càng tăng thêm mây phần mị lực.
Nhìn thấy điều này, trong lòng Vương Tiền Tiến cũng vô cùng ngứa ngáy.
Mặc dù bây giờ cơ thể của ông ta đã có chút không nghe sai khiến, nhưng Lâm Đình đã phối thuốc cho ông ta rồi, mấy thứ đó đều có sẵn trong nhà, chắc hẳn ngày mình lấy lại oai phong sẽ không còn xa!
Lâm Đình tập trung tinh thần ăn cơm, cũng không dám nhìn loạn xạ, dù sao thôn trưởng Vương Tiền Tiến đang ngồi ngay trước mặt mình.
Vương Tiền Tiến không chú ý tới ánh mắt Lữ Mai Phương nhìn về phía Lâm Đình, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, bây giờ điều khiến ông ta vui vẻ nhất chính là Lữ Mai Phương có thể đỉ xuống giường bình thường rồi.
Sau khi uống vài chén rượu, Vương Tiền Tiến cảm ơn Lâm Đình một hồi lâu, tiếp theo lại lấy một ngàn đồng ra làm phí cảm ơn.
Phải biết với căn bệnh này của Lữ Mai Phương, vào thành phố có tốn mấy ngàn đồng cũng không thể chữa khỏi, bây giờ Lâm Đình trị liệu có hiệu quả, Vương Tiền Tiến lại chỉ lấy ra một ngàn đồng.
Lâm Đình cũng biết Vương Tiền Tiến không quá để anh ở trong lòng, dù sao mấy
năm này Lâm Đình ở trong thôn đêu là phế vật, cho anh một ngàn đồng đã là không tệ rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!