Huống chỉ Hạnh Nhi còn là con gái của Lữ Mai Phương, cảm giác này còn sâu hơn.
Kết quả là, Hạnh Nhi hoài nghi Lâm Đình làm một vài chuyện không tốt với mẹ mình, đương nhiên, trong đó cũng xen lẫn một chút xíu tâm tư nhỏ của cô ta, tất nhiên, loại tâm tư này không thể nói cho người khác biết.
Hạnh Nhi đi theo Lâm Đình vào đến trong phòng, đứng bên giường anh.
"Cởi quần áo ra, không để lại bất kỳ vật gì trên người. Sau đó dùng quần áo của cô che lại mặt mình và bộ phận kín bên
dưới”, Lâm Đình nói.
Hạnh Nhi nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, cô ta vội vàng che lại bộ ngực sữa của mình, dáng vẻ đề phòng.
"Anh muốn làm gì!"
"Ừ, thật ra tôi muốn làm gì đâu? Cô cho mà!", Lâm Đình không khách khí nói.
Hạnh Nhi tức giận đến mặt đỏ bừng. Ngay lúc Hạnh Nhi sắp chửi ầm lên, Lâm Đình lại nói: "Nếu cô còn muốn trải nghiệm, cứ làm theo lời tôi. Tôi đã đồng ý với cô rồi đấy, nếu cô không làm được thì coi như xong".
Miệng nhỏ khế nhếch lên của Hạnh Nhi lần nữa ngậm lại.
"Đúng rồi, quần áo của thím là bố cô tự mình cởi, cũng là ông ta đắp lên, tôi không hề động tay".
Nói hết lời, Lâm Đình xoay người rời đi, trước khi đi anh bỏ lại một câu: "Tôi chỉ chờ cô hai phút, nếu cô làm không được thì trở về đi”.
Lâm Đình ở ngoài cửa chờ, nhìn đồng hồ.
Hết hai phút, anh trở lại trong phòng.
Lần này, Hạnh Nhi vừa rồi còn đứng ở mép giường giờ đã nắm xuống. Không chỉ như thế, Lâm Đình còn thấy được nội y ở mép giường.
Hiển nhiên, cuối cùng Hạnh Nhi vẫn làm theo lời anh.
Lâm Đình chậm rãi đi tới, vừa đi đến bên cạnh cô ta, anh thấy cả khuôn mặt nhỏ của Hạnh Nhi đã đỏ rực, tươi đẹp ướt át.
Cô ta vốn có một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hiện tại nhuốm vẻ ngượng ngùng, lập tức khiến trong lòng Lâm Đình nóng lên, một dòng máu nóng bắt đầu dũng mãnh lao tới nơi đặc thù.
Lâm Đình cảm nhận được biến hóa của thân thể mình, nhưng cố giả bộ bình tĩnh, không làm ra chút chuyện khác người nào.
"Anh không được đối với tô ngượng ngùng không chịu nổi: tôi biết!"
Hạnh Nhi hơi cắn môi, Bằng không tôi sẽ nói cho bố
"Biết".
Lâm Đình thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo lấy ra ngân châm, trực tiếp đâm vào trên người Hạnh Nhi.
Cho dù Hạnh Nhi dùng quần áo che trên người mình, nhưng vốn liếng của cô ta quá mức hùng hậu, chỉ một chút cảm giác đau khi đâm ngân châm vào cũng khiến cơ thể cô ta khẽ giấy giua.
Với biên độ một chút xíu như vậy, bộ ngực sữa vốn được cô ta che kín mít lúc này lộ ra màu trắng lóa như tuyết.
Lâm Đình cố nén xúc động trong nội tâm, đợi đến khi tất cả ngân châm đều đâm vào.
Tiếp theo mới là màn kịch quan trọng!
Trong nháy mắt ngón tay Lâm Đình chạm vào Hạnh Nhi, anh phối hợp với Vô Tương Quyết thi triển thủ pháp, khiến cô ta không tự giác phát ra một tiếng nũng nịu. Mặc dù âm thanh không lớn, lại vô cùng quyến rũ.
Lâm Đình không chịu nổi kích thích từ loại âm thanh này. nhất!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!