Truyện của Mộng Mộng vừa mới hoàn hai ngày trước trên Noveltoon nó vẫn đang đứng trong bảng xếp hạng, ở vị trí thứ 08.
Cẩm lẩm bẩm: “Mộng Mộng viết như điên vậy mà có thể lọt tốp, đúng là lắm đứa mê bà giống mình.”
Mở đầu của chương phiên ngoại thứ nhất Mộng Mộng thay đổi góc nhìn từ Thanh Thư thành An Việt.
Dưới góc nhìn của An Việt nhiều sự kiện được làm rõ, điều quan trọng hơn Mộng Mộng bắt đầu viết từ lúc An Việt 14 tuổi, đây chính là khoảng thời gian mà Cẩn gặp được hắn ta.
“Tốt.” Cẩn hăng máu, cậu sắp chạm được tới bí ẩn thật sự của hai nhân vật chính.
An Việt là con rơi của một địa chủ dưới chướng chúa Êm, mẹ hắn là một cô gái con nhà nông bình thường, sau khi sinh ra hắn thì qua đời hắn ở với bà ngoại, bên cạnh nhà hắn là gia đình Thanh Thư và Nhã Quỳnh.
Gia cảnh của cả ba khá giống nhau đều là gia đình không hoàn chỉnh, Thanh Thư không biết mẹ mình là ai, còn Nhã Quỳnh thì cha đã qua đời khi còn bé, vì hoàn cảnh giống nhau nên ba người vô tình chơi chung với nhau, dần dần trở thành anh em thân thiết.
Bà ngoại của An Việt trước kia từng làm người hầu trong phủ Chúa vì thế bà biết chữ, một mình bã đã dạy chữ cho cả ba đứa trẻ, khiến chúng trở thành những đứa trẻ xuất sắc nhất trong làng.
Năm An Việt lên 10 bà ngoại qua đời, hắn sống một mình, năm hắn lên 14 tuổi trong làng xảy ra một trận đại dịch người thân của Nhã Quỳnh cùng Thanh Thư đều qua đời, mùa màng thất thoát ba đứa trẻ chỉ có thể liều mạng vào rừng sâu đào cỏ cây để ăn.
Một lần trên đường về làng liền bị tập kích, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong hang động, từ đó bị đánh đập bắt phải làm việc không ngừng nghỉ nếu không sẽ bị bỏ đói.
An Việt không biết bọn họ đã ở trong hang động ấy bao lâu, khi hắn mới tới có khoảng 20 đứa trẻ được đưa vào, nhưng theo thời gian chúng chết dần chết mòn vì bệnh vàng da, khi chết những đứa bé đều có một màu da vàng quỷ dị, An Việt, Thanh Thư, và Nhã Quỳnh may mắn sống sót, nhưng An Việt cũng bắt đầu thấy lo lắng, khi da tay của hắn đang chuyển thành màu vàng.
Hắn không muốn chết trong hang động, bèn tò mò thử nghiệm loại đá mình đang khai thác, xem thử chúng có tác dụng gì mà lại khiến bọn người này quý tộc này coi trọng đá hơn sinh mạng con người.
Trong một lần vô tình An Việt đã ném nó vào lửa, tiếng nổ lớn vang lên thu hút bọn lính canh trong hang.
Bọn lính canh muốn giết An Việt, hắn không còn cách nào khác vơ lấy những viên đá đó ném vào lửa liên tục khiến cho than lửa bắn khắp nơi, hang động nhanh chóng chìm trong lửa.
Hắn kéo Thanh Thư và Nhã Quỳnh chạy khỏi hang động, nơi đây địa hình quá hẹp bọn họ không biết phải đi về đâu, phía sau có vài đứa trẻ thoát được cũng đang chạy theo.
Có tiếng hét lớn từ phía sau: “Mau báo với quản lý nhanh lên, bọn trẻ trốn rồi!”
Nghe vậy An Việt biết lần này nếu bị bắt lại bọn họ sẽ bị giết chết, hắn lôi kéo hai đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình chạy vào một khu rừng rậm, sau đó nghe thấy tiếng xe ngựa.
An Việt bất chấp chạy qua đó, hắn hy vọng gặp được người khác ngoài bọn trong hang động. Quả nhiên hắn đã gặp may, chiếc xe ngựa kia rất xa hoa kiên cố, loại này chắc chắn là của một quý tộc.
An Việt lao tới chặn đường chiếc xe ngựa, người trong xe vì bị dừng đột ngột bước ra, khuôn mặt thanh niên đó rất đẹp, có mái tóc màu xanh đen, đôi mắt và lông mi cũng thế, nhưng biểu cảm đang tức giận nên trông hắn rất hung dữ, ánh mắt hắn nhìn bọn họ như nhìn một lũ chuột chạy qua đường.
Hắn tuy tức giận nhưng không nói gì, chỉ giương mắt với bọn họ.
Đọc tới đây Cẩn thấy nghi nghi, nhân vật tóc xanh này không lẽ chính là người hắn đã từng xuyên vào?
Cẩn nóng lòng đọc tiếp.
Có tiếng bước chân dồn dập chạy nhanh ở hướng bọn họ vừa xông ra, An Việt biết bọn người kia đã đuổi tới. Hắn quỳ sụp xuống đất, nói lớn:
“Thưa ngài, chúng tôi trốn ra từ trong một hang động có đá nổ, loại đá đó chỉ cần ném vào lửa sẽ nổ lớn, có một nhóm người đang khai thác chúng.”
“Thằng nhóc ngươi!”
Có kẻ hét lớn, ba tên đàn ông to con xuất hiện, chúng chính là bọn canh giữ trong hang động, sự xuất hiện của chúng khiến con người đặc biệt trên xe ngựa để mắt.
An Việt không thể để vuột mất cơ hội này, lớn tiếng nói: “Loại đá đó có thể làm ra vũ khí rất lợi hại, có thể phá nát đất đá, đục thủng cả núi.”
Đôi mắt người đó phát sáng, An Việt tin lần này mình sẽ trốn thoát.
Người trên xe nghiền ngẫm nhìn ba tên to lớn, bọn chúng hiện đang rất e dè người đó. An Việt không tiếng động kéo Thanh Thư và Nhã Quỳnh tiến về phía xe ngựa, tránh xa ba tên to con lo sợ chúng làm bậy.
Người trên xe ngoắc tay với một người phụ nữ, viết vào giấy điều gì đó, lát sau người phụ nữ kia đứng lên nói lớn với ba tên to con: “Mang bọn ta qua đó nhìn xem.”
Đến đây thì Cẩn chắc trăm phần trăm mình xuyên vào Phiêu Cẩn, người phụ nữ đó là bà Hai, Phiêu Cẩn xuất hiện ở đây chắc chắn là đi tới làng nhỏ, xem ra thời gian Phiêu Cẩn tới làng có sự chênh lệch với hắn.
Ba người to con cố gắng lấy lý do, còn đổ lỗi An Việt nói dối. Chỉ thấy người trên xe phất tay một bóng đen vụt qua, ba tên to con đều bị cắt đứt cổ ngã gục trên mặt đất chết không nhắm mắt.
Sau đó người trên xe thông qua người phụ nữ ra lệnh cho An Việt mang bọn họ đi tới hang động.
Khi tới nơi bên trong vọng ra tiếng nói.
“Không được để bọn trẻ thoát, nếu chúa Phiêu biết được chúng ta trộm khai thác đá nổ không báo lên ngài, chắc chắn chúng ta sẽ chết.”
“Vâng thưa địa chủ Tùng Lâm, ta nhất định sẽ khiến bọn trẻ biến mất, bí mật làm ăn của chúng ta với người tây chẳng ai có thể biết được.”
Người trên xe ngựa hốt hoảng vội nắm tay kéo người phụ nữ ý muốn rời đi nhưng đáng tiếc đã muộn, người trong hang đã ra ngoài hai bên đối mặt nhau.
Hai tên đàn ông ra từ hang An Việt biết chúng, một kẻ được gọi là quản lý, kẻ còn lại là địa chủ.
Địa chủ vừa thấy người liền hét lớn: “Giết không được để cậu Phiêu Cẩn trở về.”
Ba người phóng ra từ trong góc khuất tấn công người ở trên xe ngựa. Bên xe ngựa có hai kẻ bí ẩn nhưng rất nhanh liền thất thế, thấy tình hình không ổn An Việt kéo hai đứa trẻ bỏ chạy, tiếng đao kiếm va vào nhau ngày càng xa.
An Việt chẳng nhớ mình đã chạy bao lâu và nơi này là nơi nào, hiện tại bọn họ quá đói, cả ba đang trú tạm trong một hang động.
Hắn là anh lớn không thể để hai em chết đói, vì thế liền nói với Thanh Thư và Nhã Quỳnh: “Hai em ở đây anh đi tìm thức ăn.”
Nhưng chờ tới khi hắn quay lại hang động không còn một bóng người, An Việt đi tìm bọn họ khắp nơi sau đó ngất xỉu trước một ngôi làng, chờ khi tỉnh lại hắn đang ở trong một nơi được gọi là nhà thờ, người cứu hắn là một người tây tên là Harry, cha Harry nhận hắn làm con nuôi, đưa hắn theo ra đất nước phương tây, tại đây An Việt đã học được công thức chế tạo thuốc nổ, và cả thuốc súng.
Đến năm 17 tuổi hắn liền được Harry mang trở lại lục địa núi, vì là con nuôi của cha xứ nên hắn thường được mời đến các bữa tiệc của quý tộc. Trong các bữa tiệc hắn được biết đại chủ Tùng Lâm hai năm trước đã nổi dậy dùng một loại vũ khí có thể tạo ra lửa hạ bệ phủ chúa Phiêu, giết chết toàn bộ gia tộc họ Phiêu và xưng mình là Chúa đất, lãnh địa Chúa Phiêu biến mất thay vào đó là lãnh địa Chúa Tùng, Tùng Lâm có xuất hiện trong bữa tiệc, An Việt nhận ra hắn chính là một trong những kẻ đã khai thác đá năm xưa, tuy rất hận người đó nhưng đây không phải là lúc để trả thù, An Việt phải làm cho mình mạnh lên cái đã, đồng thời cũng tại bữa tiệc quyền quý này đã gặp được Thanh Thư.
Đọc tới đây Cẩn liền rùng mình. May mắn bản thân đã trở về nếu không cậu chắc chắn sẽ chết khi Tùng Lâm tạo phản. Dù chỉ ở với hai cha con họ Phiêu một thời gian nhưng Cẩn cũng chân thành cầu phúc cho họ, hy vọng sẽ có điềm lành tới với họ.
Cẩn rung đùi, mừng cho số mình đã thoát khỏi tác phẩm, nằm xuống kéo chăn qua ngực tiếp tục thưởng thức Người yêu hoàn mỹ ở cương vị một độc giả, xem như chuyến xuyên không vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
...
Ban đầu mình muốn viết H văn, mà không hiểu sao mình lại viết như thế này, nói thực đến mình cũng không hiểu nổi mình luôn. Chán....