Cẩn nhanh chóng tìm được nhóm ẩn quân đang luyện tập cho những đứa trẻ vác đá vào lưng chạy lên chạy xuống một sườn dốc. Ngay khi thấy cậu một ẩn quân vội đi tới, bọn họ mặc quần áo dài chạm đất, trùm mặt kín mít còn mang khăn che mặt cẩn thận chỉ để lộ mỗi đôi mắt, chiều cao ai cũng giống nhau nên Cẩn chẳng thể nhận mặt được một ai.
“Cậu Cẩn cậu tới đây làm gì vậy ạ?” Vị ẩn quân cung kính cúi đầu hỏi.
Cẩn lấy cuốn sổ tay mang theo ra ghi vội vào giấy: “Tại sao các anh lại cho luyện tập gần khu nhà vậy?”
Ẩn quân đọc rồi đáp ngay: “Chúng tôi có nghe bà Hai nói về ý định của cậu, nhưng bây giờ không thực hiện được vì trời sắp tối, ngày mai chúng tôi sẽ đưa bọn trẻ đi xa.”
Cẩn nhìn trời, bây giờ đúng là không tiện, cậu hy vọng Giran sẽ không để ý. Cẩn viết thêm: “Cẩn thận đừng để địa chủ Giran gặp nhóm ẩn quân tương lai của ta.”
Ẩn quân vội tuân lệnh, còn hứa: “Cậu yên tâm, bọn ta tuyệt đối không để Giran chạm mặt với bất cứ thành viên nào.”
Cẩn yên tâm nhìn vào đoàn quân bé nhỏ của mình, sự thay đổi của nhóm trẻ con cậu mang về đúng là quá kinh ngạc, đặc biệt là Thanh Thư, trổ mã một cách bất ngờ, trông xinh đẹp hơn rất nhiều khi mới được cứu về.
Thanh Thư và An Việt đang mang theo một tảng đá lớn cong lưng chạy song song với nhau. Thanh Thư thoáng nhìn qua thấy cậu Cẩn nhìn về phía bọn họ liền huých vai An Việt, nói: “Cậu ấy bị câm đúng không?”
An Việt gật đầu. Thanh Thư thốt lên: “Không thể tin được, cậu ấy rất đẹp.”
An Việt im lặng. Người đó rất đẹp, có vẻ cũng quan tâm đến bọn họ, trông cũng giống người tốt, nhưng sao hôm nay lại tới đây? Không lẽ tới giám sát bọn họ.
An Việt liếc mắt nhìn về phía Cẩn, chỉ thấy cậu nói gì đó với nhóm ẩn quân sau đó liền rời đi. Nhưng hướng di chuyển của cậu có hơi kỳ lạ.
Nhã Quỳnh nhận ra liền nói một câu vu vơ: “Cậu quý tộc đó tính đi ngắm cảnh hay sao lại tiến về phía dòng suối? Hướng đó không phải là đường xuống núi mà.”
An Việt nhíu mày nhìn trời, đã sắp tối rồi, khu rừng này tuy không có thú dữ nhưng ban đêm chẳng thấy nổi năm ngón tay tại sao lại đi về phía đó?
Thanh Thư nghi ngờ nói một câu: “Không lẽ cậu ta lạc đường, chẳng khi nào em thấy cậu ta đi vào rừng cả.”
An Việt bặm môi, hắn tự nhiên thấy lo lắng. Bóng lưng của Cẩn ngày càng khuất sau những chạc cây, cuối cùng biến mất.
An Việt chạy chậm lại, lát sau hắn nói nhỏ với Thanh Thư bên cạnh: “Hai người tiếp tục đi, anh chạy theo nhìn xem cậu ta có phải đi lạc không, nhắc một chút.”
Thanh Thư tán thành, dù sao đây cũng là người đã cứu bọn họ: “Anh nhớ cẩn thận.”
An Việt nhìn ra phía sau thấy nhóm ẩn quân không để ý liền mem theo bụi cỏ rậm cúi người ném cục đá lớn xuống, lom khom chạy đi tiến về hướng Cẩn biến mất.
Cẩn đang dò đường để đi, cậu có cảm giác hình như bản thân đi sang đường, nhưng rừng đâu đâu cũng là cây lớn cậu chẳng phân biệt được mình có quay lại con đường cũ hay không, phía sau tiếng hô hào của ẩn quân với bọn trẻ cũng không còn vọng lại, chứng tỏ cậu đã đi khá xa.
Bước thêm một đoạn cậu chợt nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách, lòng cậu lo lắng. Khi vào rừng không nghe tiếng nước giờ lại nghe, trăm phần trăm cậu đã lạc đường.
Cẩn bèn mem tới dòng suối, lượng cây cối ở đây dày đặc, cây bụi cũng nhiều, có kha khá tảng đá to nằm hai bên dòng suối.
Xong rồi mình lạc đường!
Cẩn ý thức được điều này, đang loay hoay chọn đường phía sau chợt vang lên tiếng nói.
“Chào cậu Cẩn, giờ này sao cậu còn ở đây ngắm suối chảy, không lẽ cậu tính tắm tiên!”
Âm thanh này Cẩn tuyệt đối không bao giờ quên, đó là Giran, sự xuất hiện của hắn ở đây ngay lúc này không làm cho Cẩn vui vẻ, ngược lại nó khiến tim cậu nổi trống, một sự lo lắng bất an tràn đầy trong lồng ngực.
Cẩn cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc quay qua nhìn hắn, lấy giấy viết vào: “Chào địa chủ Giran, ngài tới đây làm gì?”
Cẩn xé tờ giấy đưa qua cho Giran. Giran nhận lấy, bàn tay cố ý cầm lấy tay Cẩn, mặc cho cậu giằng mạnh hắn vẫn không buông ra. Không thèm nhìn chữ Cẩn viết hắn cứ ngắm khuôn mặt cậu, đôi môi gian xảo đáp: “Không cần xem ta cũng biết em muốn hỏi gì? Chắc em thắc mắc sao ta lại ở đây? Thưa người đẹp.”
Nói xong hắn trở tay nắm chặt tay Cẩn để lộ mu bàn tay, cúi xuống hôn lên tay Cẩn làm cậu giật thót muốt rút ra mà chẳng được.
Giran nâng bàn tay còn lại lên, vuốt ve mu bàn tay cậu. “Em thật đẹp, ta muốn hôn tay em như này từ lâu lắm rồi.”
Cẩn nắm lấy tập giấy đập lên bàn tay hắn là Giran ăn đau buộc phải buông tay cậu ra. Cẩn vội vàng lùi về sau, mặt nhăn nhó, đôi mắt hằn đầy tơ máu căm thù nhìn Giran.
Hắn xoa nhẹ mu bàn tay bị đánh đau, cười cười bước tới áp sát Cẩn. Cẩn lùi lại, nhưng phần bờ suốt toàn là hòn đá vừa trơn vừa lởm chởm khiến cho Cẩn trượt chân vài lần suýt chút nữa thì ngã xuống suối nước.
“Đừng lui, hôm nay gặp nhau ở đây xem như hai ta có duyên, em chớ sợ ở lại tâm sự cùng ta một lát.”
Cẩn lắc đầu, lúc này cậu đã cảm nhận được nguy hiểm và dường như đọc được ý định của Giran nhưng đáng tiếc cậu không thể kêu lớn tiếng nhờ người giúp đỡ, miệng cậu mở ra đến âm gió cũng chẳng thể phát lớn. Bây giờ Cẩn mới thấm thía được nỗi đau của những người không thể nói.
Cậu nhìn xung quanh. Giran như nhận ra điều gì đó bèn nói: “Em tìm ẩn quân chuyên phụ trách an toàn cho em sao. Đừng phí công, người của ta đã chặn hắn rồi, chắc hai bên hiện tại đang giao đấu. Còn bà Hai sắp đến giờ cơm tối, bà bận lắm không đi tìm đứa trẻ rong chơi như em được đâu.”
Hắn bước hai bước dài về phía trước, áp sát Cẩn, một tay vươn ra tóm lấy vòng eo của cậu, giam cậu vào vòng tay hắn.
Tập giấy Cẩn cầm trên tay rơi vào dòng suối thấm nước trôi đi. Cẩn vùng vằng hòng thoát ra nhưng sức lực của Giran hệt như một con voi siết cậu tới ngạt thở.
Hắn tóm được cậu như bắt được kho báu vào tay, nâng tay lên vuốt ve mặt cậu, mơn trớn ngón tay qua đôi môi căng mọng, trượt qua sống mũi cao, đôi mắt long lanh.
Giọng hắn rít qua kẽ răng, những từ ngữ thèm khát không buồn che dấu:
“Thật là đẹp, môi như quả mọng, sống mũi xinh xắn, đôi mắt long lanh. Hôm nay ta muốn ăn quả mọng, muốn mút lấy sống mũi, muốn ngoạm lấy đôi mắt như hai viên ngọc quý của em. Từ lần gặp mặt đầu tiên đêm nào ta cũng mơ thấy em, mơ được ăn em, hôm nay ta phải biến giấc mơ ấy thành sự thật.”
Cẩn lắc đầu ngầy ngậy, hai tay đấm vào ngực hắn muốn thoát ra, nhưng vô dụng, chỉ làm cho hắn siết cậu chặt hơn. Nước mắt sinh lý ậm đầy trong hai khóe mắt, chỉ cần một chút nữa thôi hạt trân châu ướt át ấy sẽ chảy ra.
Nhìn mỹ nhân bị trêu chọc trong lòng, hạ bộ Giran như đoàn quân hùng dũng chực chờ xông vào trận chém đầu tướng địch, đâm thẳng vào bụng Cẩn.
Cậu thấp hơn Giran cả cái đầu, vì thế cảm nhận rất rõ sự thay đổi nơi hạ bộ hắn, mặt cậu tái mét. Cẩn yêu thích người cùng giới đó là lý do cậu mê những truyện boylove nhưng không phải cứ là nam nhân cậu sẽ chấp nhận, Cẩn muốn làm chuyện xác thịt chỉ với người mà cậu yêu, bị Giran ***** *** như này cậu không muốn.
Cẩn cố vận động chân tay để đánh trả nhưng tất cả đều vô dụng, thậm chí còn bị Giran thuận thế đẩy ngã nằm lên một hòn đá lớn gần đó.
Cú ngã này khiến đầu Cẩn bị va đập đến choáng váng không còn sức chống cự. Giran vô cùng hài lòng, bàn tay vươn xuống xé tà áo của cậu lộ ra phần ngực trắng mịn cùng hai điểm đỏ trước ngực.
Giran khoái chí nhìn nó, hầu kết chuyển động, một bàn tay nắm hai tay cậu dám lên đỉnh đầu, một tay còn lại chu du xoa nắm trước ngực cậu bắt đầu bóp nhéo, cơ thể hắn đè chặt Cẩn, hạ bộ dịch chuyển cọ vào đùi Cẩn.
Cẩn run rẩy, cảm giác tởm lợm gợn lên cổ họng, Cẩn muốn nôn nhưng đáng tiếc Giran chồm tới dùng đôi môi ghê tởm cướp lấy môi cậu. Cẩn nào chịu cho hắn dễ dàng như vậy, dùng sức cắn thật mạnh vào môi hắn, khiến Giran ăn đau, ngay một thoáng hắn sơ hở ấy, Cẩn co chân đá vào hạ bộ làm hắn phải buông lỏng.
Nhưng khi cậu cố chạy đi, Giran dùng chân móc lấy bàn chân Cẩn làm cậu ngã đập mắt xuống. Giran nín nhịn cơn đau chồm lên nắm lấy quần Cẩn xé rách để lộ mông trần của cậu ra trước mắt hắn.
Giran cười đầy thô bỉ, không một chút thương xóc vung tay đánh mạnh vào mông Cẩn.
Bốp bốp.
“Chó cái mày muốn trốn sao? Đừng hòng, hôm nay không chơi chết mày ông đây đổi lại thành Lăng Tài.”
Lăng Tài chính là tên gốc của hắn trước khi theo người Tây đặc thành Giran.
Cẩn bật khóc hướng ánh mắt về phía rừng cây, khuôn miệng mở ra, muốn kêu ai đó tới giúp, nhưng bất lực rồi.
Giran tàn bạo đâm ngón tay vào giữa hai khe mông cậu không hề có bôi trơn, làm Cẩn đau tới tái mặt suýt chút nữa thì ngất đi.
Hắn vừa dùng tay đánh vào mông cậu vừa chọc ngoáy nơi đó làm Cẩn vừa hận vừa tức lại vừa đau.
“Đĩ cái, hôm nay tao phải chơi chết mày, chơi cho tới khi lỗ nhỏ này nở hoa mềm xốm, rồi sẽ giấu mày đi nói với Chúa Phiêu mày mất tích, từ đó tao có thể chơi mày bất kỳ lúc nào tao muốn!”
Cẩn không thể nhìn thấy mặt Giran nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được trạng thái điên cuồng của hắn. Mộng Mộng miêu tả cảnh làm tình của Giran với Thanh Thư đẹp đẽ mạnh mẽ biết bao thì giờ đây hắn lại biến thái bạo ngược bấy nhiêu.
Khốn nạn!
Có cái gì đó to lớn đang chọc vào khe mông cậu. Cẩn rùng mình, nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt, hôm nay không lẽ nào cậu sẽ bị tên khốn này làm nhục ngay tại đây sao? Cậu không chấp nhận.
Cẩn cố gắng gượng trườn về phía trước.
Hạ bộ đang tính xâm nhập vào người Cẩn bị trượt ra làm Giran khó chịu.
“Ha ha mày muốn bò đi à, chó cái! Mày cứ bò đi, tiến về phía trước tao đây đuổi theo ***** mày như đĩ khát thao!”
Cẩn mở miệng phát ra tiếng ú ớ.
Ai đó làm ơn cứu với!