Thung lũng người tây, đây là một trong những nơi giao thương nhộn nhịp nhất của Lục địa núi, hôm nay trên bến cảng có một nhóm thương nhân mặc đồ kỳ lạ xuất hiện, bọn họ vấn khăn trên đầu bước đi vội vã, ngôn ngữ không thuộc người Lục địa núi vang lên không dứt lại dồn dập cứ như thể bọn họ đang nôn nóng muốn tìm một thứ gì đó.
Từ trong một tòa nhà cao, có hai người đang ngồi nhìn ra, trông thấy bọn họ một trong số đó mỉm cười nói: “Cậu Chính nhóm người muốn cà phê của chúng ta đến rồi.”
Chính nhìn người con trai đối diện ánh mắt không giấu nổi sự say mê, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt hồ lý, nước da trắng mái tóc đen tựa trời đêm. Đó chính là Thanh Thư của năm 17 tuổi, cậu đẹp như một loài hoa rừng sáng mai vừa thuần khiết lại như thoát tục.
Thanh Thư nói xong liền quay qua nhìn Chính, bất giác mặt cậu đỏ lên, cúi xuống hắng giọng: “Cậu muốn ra gặp họ ngay không, hay để em xuống đó.”
Chính lắc đầu, nhan sắc của Thanh Thư ngày càng thu hút rất dễ làm say lòng người, bao nhiêu năm qua hắn đã bảo vệ cậu nhiều đến nhường nào, chặt bao nhiêu cánh tay xấu xí vươn về phía cậu sao hắn không biết.
Hắn đứng lên đi vòng qua bên cạnh Thanh Thư dùng một ngón tay nâng cằm cầu lên đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp: “Ở đây chờ ta, đừng để thằng khốn nào chạm vào em, nếu không đêm nay em đừng hòng thoát.”
Thanh Thư quay mặt đi, lý nhí đáp lại. Tuy không nghe rõ người tình nói gì, nhưng Chính rất hài lòng, cắn yêu lên cổ Thanh Thư rồi quay lưng ra khỏi phòng riêng.
Thanh Thư vuốt cổ, vươn người nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt dõi theo bóng lưng Chính cho tới khi hắn đi vào quán trà đối diện gặp những tên Phương tây lần đầu tới Lục địa núi kia.
Thanh Thư không ngờ mình lại yêu đương với con trai của Chúa đất, nhưng cậu thấy hạnh phúc, từ nhỏ tới lớn ngoài An Việt ra chưa ai từng quan tâm đến cậu giống như cậu Chính, nhưng mỗi khi nghĩ tới thân phận hai người, lại nghĩ tới hoàn cảnh của cậu Chính, Thanh Thư sợ hãi, cậu sợ đến một ngày nào đó Chúa Phiêu sẽ ép hai người xa nhau.
Thanh Thư dựa vào cửa sổ nhìn qua quán trà bên cạnh, chẳng còn thấy bóng người thương đâu càng khiến cậu buồn hơn.
Bên kia Chính đang đối mặt với 5 người Phương Tây, bọn họ không nói tiếng Việt nhưng không vì thế mà Chính không hiểu, ba năm qua hắn đã tự mình rèn luyện, cho nên không một ngôn ngữ Phương Tây nào có thể làm khó hắn.
“Chúng tôi muốn được thưởng thức ngay bây giờ thứ mà các vị gọi là cà phê kia!” Một người phương tây có râu quai nón lớn tiếng yêu cầu.
Người khác cũng sốt ruột xen vào: “Tôi muốn hương vị vừa thơm vừa ngọt kia, ở bên chỗ chúng tôi nó sắp được truyền bá như một loại nước thần có thể đánh thức mọi khả năng sáng tạo của con người.”
Câu chuyện về sự thần thánh của cà phê phải nói tới Cẩn. Sau khi có được đường từ mía, để cà phê trở thành một thức uống không chỉ đặc biệt về hương vị mà còn về cả câu chuyện, Cẩn đã dùng chính công dụng của nó sáng tạo ra câu nói: Cà phê hương vị thức tỉnh của thần.
Từ đó cà phê lan đi muôn nơi với câu châm ngôn vàng ấy, dần dần chính người tây và những người đã thưởng thức qua cà phê đã công nhận điều này, công nhật cà phê là hương vị thức tỉnh của thần, chính điều đó càng làm cho cà phê ngày càng tăng giá dù là dạng bột mới xay hay quả thô vừa hái xuống.
Ngôi làng cà phê vốn nghèo nàn lạc hậu giờ đây lại trở thành một nơi cực kỳ phát triển của lãnh địa Chúa Phiêu, vừa hay cả Lục địa núi lại chỉ có nơi ấy có cây cà phê mọc lên, các Chúa khác khi biết được chuyện này vừa tức vừa thèm, nhưng không thể làm gì được.
Chính đưa ra một cái hẹn với nhóm Phương Tây rồi rời khỏi quán trà, khi hắn vừa ra ngoài, một chàng trai có khuôn mặt baby lao tới: “Cậu lô vũ khí đã tới.”
Chính mỉm cười. “Được lắm, mau đi xem thử.”
“Thanh Thư đâu ạ có cần đi gọi cậu ấy không.” Nhã Quỳnh lên tiếng.
“Em ấy đang ở trong quán trà Hoa Sen, ngươi qua đón em ấy đi, bảo em ấy che chắn thật cẩn thận. Ta tới chỗ kiểm tra vũ khí trước.”
Nhã Quỳnh chạy nhanh đi, Chính vội vàng đi tới một hội quán đặc biệt có tên là Của hồi môn. Đây là hội quán đặc biệt nhất ở khu này, rất ít người ra vào nhưng không phải ai cũng có thể tới, muốn đến đây cần phải có được thư giới thiệu của nhà họ An, gia tộc mới nổi lên gần đây chuyên sản xuất vũ khí cung cấp cho các Chúa đất. Điều đặc biệt không phải ai cũng có được sự hợp tác của họ, ngoài đưa lên chân thành ra bọn họ còn phải cắt cả đất đai con người cho họ An, bây giờ trong giới quý tộc dù không nói ra những ai cũng thừa nhận họ An là một trong những Chúa đất đáng sợ nhất.
Chính bước vào trong liền nhận được sự chào đón của người quản lý nơi đây. Hắn cúi đầu: “Chào mừng ngài, lô đạn dược dùng cho khẩu thần công 01 đã tới.”
Thần công 01 là một lại súng nhỏ cầm tay mỗi lần chỉ bắn ra 1 viên đạn, nhưng lực sát thương khủng khiếp, đao kiếm của người tây còn phải run sợ khi nghe thấy tiếng nổ của nó. Loại súng này trôi nổi trên chợ đen có giá gần như bằng một ngôi làng nhỏ, nhưng mới chỉ mua được súng chứ đạn phải chờ Của hồi môn đấu giá mới mong có được. Nghe bảo Thần công 01 ở Phương Tây còn tạo ra cả một cơn sốt khủng khiếp, nó khiến cho giới quý tộc Phương Tây điêu đứng, bây giờ ở bên ngoài người ta đồn rằng. Lục địa núi có một vị phù thủy toàn năng bảo vệ nên chẳng ai dám xâm phạm hay có ý định xâm phạm gì Lục địa núi, dù nơi đây tài nguyên vô tận.
Chính kiểm tra toàn bộ số đạn được đưa tới, hiện tại nhà họ An đồng ý cung cấp đạn dược một cách vô điều kiện cho họ Phiêu là do nhà họ Phiêu trước kia có cung cấp đá nổ cho bọn họ, nhưng một năm trở lại đây họ An không còn cần đá nổ nữa, họ đã dùng một hợp chất khác thay thế cho đá nổ.
Họ Phiêu vốn đang sợ mất vụ làm ăn lớn, nào ngờ chủ nhân họ An gửi cho Chúa đất họ Phiêu một bức thư, trong đó nói rằng: Ta sẽ giao dịch với ngài, thứ ta muốn khi nào ta cần ngài phải đưa cho ta. Ngài yên tâm ta không ham lãnh thổ của ngài.
Nội dung này khiến chúa đất bất an nhưng lại không nỡ bỏ đi nơi cung cấp vũ khí quân sự mạnh như thế, vì vậy cứ cắn răng làm ăn cho tới bây giờ.
“Xin hỏi chủ nhân của các vị đã muốn lấy thứ gì từ nhà họ Phiêu chúng tôi chưa ạ?”
Lần nào giao dịch xong Chính cũng phải hỏi câu này, hắn chỉ mong vị họ An kia sớm nhả ra yêu cầu, cứ nắm đàng chuôi thế này thật khiến người ta lo lắng.
Phiêu Chính tưởng rằng lần này mình sẽ nhận được thêm một quả bơ, nào ngờ vị quản lý đưa ra một phong thư: “Đây là thư mời toàn thể gia đình ngài, từ Chúa đất cho tới người con nhỏ nhất, hy vọng đầu tuần sau gia đình ngài sẽ tới dinh thự của họ An để tham gia tiệc đón chào chủ nhân của chúng tôi trở về lục địa núi.”
Nghe vậy Chính hết sức vui mừng, cuối cùng thần long bí ẩn đã xuất hiện, gặp mặt trực tiếp dù sao cũng dễ nói chuyện hơn.